Ác Ma Pháp Tắc

Chương 654: Đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ (Đoạn 2)




Deron nháy nháy ánh mắt:
- Đương nhiên, nếu Nhiếp Chính vương đã giao cho ta thì nó khẳng định là đã không còn nửa điểm thần lực nào. Nếu nó rất lợi hại như đã nói thì sao lại đưa cho ta? Hiện tại nó chính là một vật tượng trưng... một điểm tác dụng cũng không có. Đừng nói là nó, ta tùy tiện lấy một cây thương giắt trên vách tường mà nói với bên ngoài rằng đây là "cây thương kỵ sĩ". Ngươi không tin tưởng ư? Hừ... Ngươi phản biện thế nào? Ai biết nó là thật hay giả đây.
Hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ lại là một người như vậy… đây có lẽ là ý trời.
Đỗ Duy không nói được lên lời, đem cây thương Ronkinus cầm lên, cần thận bỏ vào giới chỉ của mình rồi mới cùng Deron đi vào bên trong đại sảnh.
Nhưng Đỗ Duy lại không biết, đúng lúc hắn xoay người lấy cây thương Ronkinus thì Deron ở phía sau lại nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý.
***
Lúc Dofe mang đồ ăn mua được về - lão già này đã biến Đỗ Duy thành kẻ ngốc.
Đỗ Duy cho hắn khoảng mười kim tệ, tại tửu điếm sang trọng của đế đô cũng có thể ăn một bàn đầy cao lương mỹ thực. Nhưng lão già này cầm mười kim tệ đi, sau gần nửa ngày trời lại mang về vài thứ… Rất rõ ràng là đã bị bớt xén. Đỗ Duy nhìn lão Dofe mang đồ ăn về chỉ tối đa là ba, bốn kim tệ là cùng.
Tham ô trắng trợn như vậy, ngay cả Deron cũng nhìn ra. Hắn vỗ bàn, trợn mắt quát:
- Dofe! Ngươi làm gì vậy? Tiền thừa đâu?
Lão già này không sợ hãi chút nào, trợn con ngươi nhìn lại, vỗ vỗ vào người mình:
- Ngươi đừng quên rằng ngươi vẫn còn nợ ta.
- Tiền công! Tổng cộng là ba kim tệ. Ngoài ra nửa năm trước ngươi còn mượn của ta bốn kim tệ. Bây giờ ngươi có tiền, không muốn đưa cho ta lại nghĩ đến ăn uống trước tiên. Ta nếu như không lấy của ngươi… thì thằng nhãi ngươi có nhớ đến chăng?
Cổ họng của lão gia hỏa này ghê gớm thật. Đỗ Duy ở bên cạnh quả thật khóc, cười không được.
Dù sao thì Deron cũng đuối lý, sau một hai câu thì không thể làm gì khác là mang vẻ mặt xấu hổ mà ngồi xuống.
Đỗ Duy cũng chỉ có thể đi đến bên cạnh, an ủi nói:
- Deron đại nhân, xem ra ngươi đã thực sự quá kham khổ a. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ phái người mang một vài vật dụng hàng ngày đến. Ngoài ra, sau này vấn đề kinh phí cũng không cần ngươi quan tâm.
Lúc này lão Dofe mới xoay người đi ra bên ngoài. Lúc ra đến ngoài vẫn còn hét to một tiếng:
- Ta nói này thằng nhãi Deron. Sao ngươi lại đem buộc ngựa ở đây? Một lúc nữa nó ị ra, chẳng lẽ ngươi muốn lão gia ta dọn sao?
Đỗ Duy há hốc miệng: Trên thế giới này sao lại có loại người hầu thế này? Quả thực hơn cả bố người ta a!
Mặc dù lão Doge rất thối miệng nhưng tính tình cũng táo bạo. Bất quá ngay cả Đỗ Duy cũng không thể không thừa nhận tay nghề nấu ăn của lão già này.
Một lúc sau mùi súp nấm từ trong phòng bếp truyền ra ngào ngạt hương thơm. Thậm chí Đỗ Duy ở trong đại sảnh cũng có thể ngửi thấy.
Lúc này Đỗ Duy đang hỏi Deron một vài tình huống của Hiệp hội kị sĩ.
Deron các hạ, trước đây ta nghe ngài nói tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ có sáu người. Hiện tại đã không còn sớm nhưng… những người khác đâu? Sao không thấy xuất hiện.
Sắc mặt Deron có chút xấu hổ:
- A! Không sai. Ngoài ra còn có bốn kỵ sĩ, gần đây bọn họ đều ở nhà nghỉ ngơi…
Đỗ Duy nhíu mày:
- Tại sao?
- Bởi vì họ bị... thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Deron thở dài.
- Bị thương?
Đỗ Duy lập tức thấy có vấn đề. Trên đại lục hiện nay không có chiến tranh, trong đế đô cũng không có sự việc gì, sao những kỵ sĩ này lại bị thương.
- Chẳng lẽ họ đi quyết đấu?
Đỗ Duy nghĩ, kỵ sĩ bị thương cũng có thể là do luận võ, quyết đấu.
- Quyết đấu? Ha ha…!
Sau khi Deron cười khan vài tiếng liền nói ra.
Hóa ra họ mang danh kỵ sĩ nhưng không có bao nhiêu vũ kỹ, chỉ là trên danh nghĩa đối với mọi người mà thôi. Cũng chỉ vì Hiệp Hội dưới tình huống hiện nay cũng không có tiền chiêu mộ người có bản lĩnh. Bốn tên ở tổng bộ tại đế đô có thân thủ so với người thường cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi. Họ đều là võ giả cấp thấp, ở chốn này kiếm miếng cơm mà thôi, còn hơn là chạy đến chợ nô lệ để bán sức.
Trước đây vài ngày, Deron muốn đem mảnh đất trống trong tổng bộ cho thuê làm kho hàng, hơn nữa giá tiền cho thuê còn thấp hơn ba thành so với bên ngoài. Lần này mặc dù mang lại sinh ý cho Hiệp Hội nhưng lại ngăn cản sinh ý của kẻ khác.
Kết quả là mấy ông chủ cho thuê kho hàng khác đem người tới gây gổ.
Nghe đến đó, Đỗ Duy cùng bọn người Raoen phái sau đều ngây người.
Chạy đến tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ để gây hấn.
Chuyện hoang đường như thế, đã xảy ra?
Đáng thương chính là mấy tên tép riu ở đây lại không phải là đối thủ của chúng nên mấy kỵ sĩ đáng thương kia đều bị đả thương. Cuối cùng lão què Dofe chuồn tới chỗ binh lính của sở trị an cầu cứu mới giải tán được những tay anh chị đánh thuê này.
Đỗ Duy cố gắng nuốt nước bọt, lảng qua chuyện tình đáng xấu hổ như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Được rồi, Deron các hạ. Ta rất muốn biết một chút về kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland"
- Thanh kiếm Roland?
Deron cười cười, chỉ vào tòa nhà hình tháp được tường bao quanh, lớn tiếng nói:
- Tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ tại đế đô, tại thời điểm huy hoàng luôn có năm trăm kỵ sĩ đóng quân – đó chính là "Thanh kiếm Roland" kỵ sĩ đoàn. Thực ra kỵ sĩ đoàn này ở đây thủ hộ cây thương Ronkinus. Đáng tiếc là sau khi thanh tàn thương này bị mất, thời đại của kỵ sĩ đã xuống dốc, cho đến bây giờ, kỵ sĩ đoàn "thanh kiếm Roland" đã không tồn tại. Đã trải qua rất nhiều năm thì chỉ còn lại có mình ta. Ngươi xem, thực ra kỵ sĩ đoàn ở tại phía tây lâu đài. Nơi đây có thể chứa được năm trăm người, phía ngoài là chuồng ngựa… Phía trước là luyện võ đường. Nhưng tiếc là ngay cả lão sư của ta cũng chưa từng gặp qua cái quang cảnh hùng tráng như vậy.
Đỗ Duy do dự một lát:
- Nếu chúng ta quyết định gây dựng lại Hiệp hội kỵ sĩ. Như vậy cần kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland" làm lực lượng chính, nên phải gây dựng lại.
Đỗ Duy ngừng một cái, cười nói:
- Ngươi xem, Giáo hội có Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, Ma Pháp công hội có Ma Pháp sư Chấp Pháp đội, như vậy Hiệp Hội kỵ sĩ của chúng ta cũng không thể không có cái gì.
- Có thể! Chỉ cần có tiền, ta cái gì cũng không ý kiến.
Deron nói một câu giảo hoạt
Rất nhanh, mấy người khách mà Đỗ Duy hẹn đã đến.