Ác Ma Pháp Tắc

Chương 539: Cây thương Longinus(toàn)




- Tinh Linh vương quá khách khí rồi.
Đỗ Duy thu hồi tạp niệm, chăm chú nhìn đối thủ đáng sợ trước mặt:
-Ta rất tò mò, tại sao ngài lại đi đến Tây Bắc, đi tới nhà của ta? Chẳng lẽ ngài có hứng thú với một con người như ta sao?
Lạc Tuyết gật đầu:
- Đúng vậy, ta đi thẳng từ bắc đến nam. Ở bất cứ nơi đâu, tên tuổi công tước Tulip của ngài cũng được nhắc đến nhiều nhất. Nếu như đã đi đến thế giới của loài người mà không gặp ngài một lần, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc… Ta không muốn lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta sẽ là trên chiến trường.
Đỗ Duy liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đối mặt với một cường giả kinh khủng như vậy, Đỗ Duy không phải không có tâm tư gì. Ngay cả "lão Long" kia cũng không phải là đối thủ của đối phương. Từ những tin tức mà đại vương tử của long tộc liều chết mang đến, chỉ sợ Tinh Linh vương Lạc Tuyết này có thân phận rất cao trong đám tội dân.
Đỗ Duy đương nhiên rất muốn thừa dịp hắn đi tới thế giới loài người mà giết chết!
Nhưng … Đối phương là một cường giả cùng cấp độ với Bạch Hà Sầu mà Đỗ Duy đã gặp trước đó. Trừ phi có cường giả thực lực tương đương với Lạc Tuyết, nếu không sẽ không có cách nào để giết chết đối phương.
Cho dù chính mình ở Tây Bắc có hàng vạn binh lính, ngoài ra còn có ba cường giả thánh cấp, cũng sẽ không sao làm được việc đó. Lực lượng ở trình độ thánh cấp càng đi lên thì chênh lệch càng lớn. Đỗ Duy chính mắt nhìn thấy, mặc dù cùng là cường giả thánh cấp, nhưng Rodriguez ở trước mặt Bạch Hà Sầu, ngay cả một tia lực lượng phản kháng cũng không có!
Với thực lực của Lạc Tuyết, cho dù đánh không lại, nếu như hắn muốn chạy trốn thì cũng đừng ai nghĩ đến chuyện ngăn cản.
-Được Tinh Linh vương coi trọng như vậy, ta cảm thấy cực kì xấu hổ.
Đỗ Duy trả lời bằng một câu vô thưởng vô phạt.
Lạc Tuyết nghe xong, ha ha cười lớn.
Sau đó nụ cười của hắn chợt biến mất, hắn nghiêm nghị nói:
-Ta không phải là nói suông đâu! Công tước Tulip có biết, từ khi ta bước vào lãnh địa của ngài. Những gì nhìn thấy và nghe thấy, vô luận là sách lược quân sự, chính trị hay tình cảm của những người ở Tây bắc đối với ngài, đều khiến ta càng ngày càng tin tưởng một điều: Trong tương lai khi tộc của ta và loài người giao chiến với nhau, ngài nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi bật.
Đỗ Duy nghe xong những lời này, đồng tử trong hai mắt chợt co rút lại.
Tay của hắn đã đút vào trong áo, âm thầm nắm lấy nhẫn chứa vật của mình. Trong giới chỉ có vũ khí bí mật lợi hại nhất của Đỗ Duy: Mũi tên địa ngục Fedora!
-Nói như vậy…
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:
-Xem ra ta còn chưa kịp nghĩ ra cách để giữ ngài lại đây thì ngài đã chuẩn bị lấy mạng ta từ trước rồi?
Trong lúc nói những lời này, Đỗ Duy đã quyết tâm liều mạng!
Trên thực tế, từ khi bước vào căn phòng này, Đỗ Duy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc liều mạng!
Hôm nay, khi hắn vừa trở lại phủ công tước, sau khi gặp Phillip thì được biết đám người công chúa Louise đã đến, đồng thời cũng biết được có một vị khách thần bí tới chơi, người này có hình dáng và vẻ bề ngoài cực kì hoàn mỹ, tên gọi là Lạc Tuyết!
Từ lời trăng trối của đại vương tử Long tộc, Đỗ Duy đã sớm biết được Tinh Linh vương vốn có tên là Lạc Tuyết. Khi nghe thấy cái tên này, Đỗ Duy tất nhiên là không dám chậm trễ.
Không ngờ Tinh Linh vương lại tới nhà mình. Đây là một tin tức khiến cho lòng người lạnh buốt, Đỗ Duy làm sao lại không khẩn trương?
Mặc dù còn không dám chắc chắn vị khách tên Lạc Tuyết này chính là Tinh Linh vương, nhưng từ những miêu tả của Phillip về khí độ và vẻ bề ngoài của đối phương, hơn phân nửa chính là Tinh Linh tộc trong truyền thuyết.
Trong lúc Đỗ Duy còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó thì được biết rằng vợ chưa cưới của mình đang mang vị khách đáng sợ này đi tham quan tòa thành.
Tin tức kia khiến cho Đỗ Duy không còn thời gian để bày mưu tính kế.
Ở trong lòng Đỗ Duy, Vivian là người quan trọng nhất trên thế giới này! Không ngờ vợ chưa cưới của mình lại không biết gì mà đi cùng với một kẻ địch đáng sợ như vậy.
Mặc dù biết rằng mình đi nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng Đỗ Duy vẫn không một chút do dự chạy đến!
Cho nên khi hắn vừa vào phòng, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là lập tức nói Vivian rời đi!
Thời gian quá gấp gáp, gấp gáp đến mức Đỗ Duy còn chưa kịp chuẩn bị gì….
Nếu như có đủ thời gian, Đỗ Duy chắc chắn sẽ không lỗ mãng chạy đến trước mặt Lạc Tuyết để phải đối mặt với đối phương như vậy!
Đỗ Duy vốn không phải là một người lỗ mãng như thế. Nhưng khi nghe tin vợ chưa cưới của mình đang ở bên cạnh Lạc Tuyết, Đỗ Duy còn có thời gian để do dự hay sao?
Giờ phút này, trợ thủ mạnh nhất của mình là Gandalf mặc áo bào màu xanh lá cây đang ở thành Gilear chăm sóc cho con rồng kia, Hussein đang dẫn theo Thần Thánh kỵ sĩ đoàn ra bên ngoài huấn luyện, Rodriguez thì đi đến doanh trại huấn luyện kị sĩ của Ron Barton …
Trong thành Lâu Lan không có ai đủ khả năng để trợ giúp cho mình. Duy nhất có lẽ là nữ vương Medusa - Nicole tiểu thư.
Trước khi Đỗ Duy tới đây, hắn chỉ kịp đưa ra hai mệnh lệnh. Thứ nhất là ra lệnh cho Phillip lập tức triệu tập các kị sĩ trong thành có trình độ trên trung cấp bao vây xung quanh tòa thành. Thứ hai là sai người lập tức đi mời tiểu thư Nicole tới.
Đỗ Duy đã làm những chuẩn bị tốt nhất mà hắn có thể…. Nếu như sự tình trở nên tồi tệ, Đỗ Duy sẽ không có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng!
Nhân vật quan trọng và nguy hiểm nhất của tội dân tới nhà mình, tuyệt đối không phải đến kết giao!
Đỗ Duy chăm chú nhìn Lạc Tuyết, mà Tinh Linh vương lại đột nhiên cười.
Không thể không thừa nhận vẻ đẹp của vị Tinh Linh này vượt quá những gì mà ngôn ngữ có thể miêu tả! Ngay cả một nụ cười mỉm của hắn, trong nháy mắt đã đem toàn bộ sát khí trong căn phòng hóa giải sạch sẽ:
- Công tước Tulip không cần phải căng thẳng như vậy, ta vốn không có ý định giết ngài.
Tinh Linh vương khẽ nâng tay áo, lùi ra phía sau nửa bước, hai mắt cẩn thận đánh giá Đỗ Duy. Qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài rồi nói:
- May mắn của ngài cũng là sự tiếc hận của ta…Nếu như ta đi tới đại lục sớm hơn ba năm mà gặp ngài, ta nhất định sẽ không do dự mà giết chết ngài. Nhưng bây giờ, cho dù ta có làm vậy cũng không có tác dụng gì.
Đỗ Duy cười trào lộng một tiếng.
Mặc dù phải đối mặt với cường giả khủng khiếp này, Đỗ Duy lại không hề lùi bước. Đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc liều mạng, mới vừa rồi Đỗ Duy còn lo lắng cho vợ chưa cưới của mình, bây giờ nàng đã rời khỏi nơi này.
Vivian vừa đi ra ngoài, tất nhiên sẽ có người lập tức đem nàng tránh xa nơi này. Đỗ Duy không còn vướng bận điều gì, trong lòng càng thêm kiên quyết:
-A! Ba năm? Tinh Linh vương, ta không hiểu rõ ý của ngài cho lắm?
Ánh mắt của Lạc Tuyết khẽ nheo lại, trong con mắt tuyệt đẹp hiện lên một chút chút ý tứ phức tạp và khó hiểu.
Khẽ thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài của Tinh Linh vương còn dường như mang theo một chút u oán khiến cho người khác không khỏi rung động:
-Ta tới quá muộn, công tước Tulip ạ.
Sau đó hai mắt của Lạc Tuyết mở to, lạnh lùng nhìn Đỗ Duy:
-Ngài công tước, ngài là người xuất sắc nhất trong số những người mà ta biết! Dưới sự lãnh đạo của ngài, các hoạt động quân sự và chính trị của quân Tây Bắc đều cực kì xuất sắc. Phương pháp thu gom của cải khéo léo của ngài, ngoài ra còn có sách lược chỉnh đốn quân đội…. Thú thực với ngài, trên đường tới đây ta đã nghe nói đến chuyện ngài dẹp tan quân Tây Bắc cũ. Những người tài giỏi như ngài thật sự khiến cho ta rất kính trọng… Đáng tiếc, cho dù bây giờ ta giết ngài thì cũng đã chậm mất rồi.
Giọng nói của Tinh Linh vương càng ngày càng lạnh lùng, trong lời nói của hắn không chút nào che dấu ý định giết người.
Hắn chăm chú nhìn ánh mắt của Đỗ Duy, chậm rãi nói:
-Nếu như là ba năm trước đây, ngài còn chưa phát triển, ta sẽ không chút do dự mà giết ngài. Nhưng bây giờ chính sách quân sự và chính trị của ngài đã được áp dụng vào thực tế một cách hoàn hảo.
-Là một thủ lĩnh, trí tuệ của ngài đã được biểu hiện ra ngoài một cách trọn vẹn, tiếp theo chỉ là tiếp tục thi hành những chính sách đó mà thôi. Cho dù bây giờ ta giết ngài thì những chính sách quân sự và chính trị của ngài vẫn sẽ được tiếp tục thực hiện.
-Đừng nhìn ta như vậy, ta được biết ngài rất được hoàng đế của loài người tín nhiệm. Hiện tại bố cục mà ngài thành lập đã được hình thành. Giết ngài, bố cục này cũng sẽ không bởi vì cái chết của một mình ngài mà lập tức sụp đổ.
-Cho nên tại sao ta lại phải giết ngài cơ chứ? Nói cho rõ ràng một chút, bây giờ ngài chỉ là một lãnh tụ về mặt tinh thần. Sách lược của ngài đã hoàn chỉnh, việc còn lại chỉ là chờ đợi những thành quả này chậm rãi trưởng thành mà thôi. Nếu như ta muốn đả kích loài người, lựa chọn tốt nhất của ta tuyệt đối không phải là giết ngài mà là đi giết hoàng đế của các ngài. Ít nhất thì sức ảnh hưởng của một hoàng đế cũng lớn hơn ngài rất nhiều.
Câu nói sau cùng khiến Đỗ Duy thật sự tin rằng Tinh Linh vương hình như cũng không thật sự có ý định giết hắn.
Tinh Linh vương lại tiếp tục chậm rãi giải thích:
-Loài người các ngươi có được một nền văn minh cực kì rực rỡ, ta không thể không thừa nhận đây là một vườn hoa tuyệt đẹp tràn ngập sức quyến rũ…. Vườn hoa này sắp bị chiến tranh phá hủy, ta chỉ muốn tranh thủ cơ hội, cẩn thận quan sát vẻ đẹp của nó một chút trước khi nó bị phá hủy mà thôi.
Trong giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của hắn lại mang theo sự xơ xác tiêu điều vô cùng vô tận khiến cho Đỗ Duy nghe xong cũng không khỏi cảm thấy rùng mình.
- Ồ? Phá hủy bởi chiến tranh sao!
Mặc dù phải đối mặt với một cường giả mà hiện tại chính mình không có cách nào chống lại, nhưng Đỗ Duy lại nghiêm nghị nói:
-Nếu đã như vậy, ta sẽ để cho ngài nhìn thật rõ chủ nhân của vườn hoa này sẽ làm như thế nào để bảo vệ nó.
Tinh Linh vương khẽ cười, hắn thậm chí còn khẽ gật đầu với Đỗ Duy:
-Ta rất mong chờ. Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngài…Trong mắt của ta, ngài mặc dù rất xuất sắc, nhưng cũng chỉ là một nhân vật giỏi bố trí và xây dựng nền móng mà thôi. Để chuẩn bị cho cuộc chiến trong tương lai, có lẽ ngài có thể làm cho thực lực của loài người tăng lên, nói cách khác, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ đặt nền móng. Nhưng theo ta được biết thì ngài công tước lại không phải là một người xuất sắc về mặt sách lược quân sự. Cuộc chiến trong tương lai, chỉ sợ ngài cũng không phải là một người chỉ huy quân sự xuất sắc.
Mặc dù đây là những lời nói rất thẳng thắn, nhưng Đỗ Duy không hề có một chút bực bội.
Lặng lặng nhìn Tinh Linh vương, Đỗ Duy đột nhiên cười.
Sau đó hắn lui về phía sau một bước, gật đầu thi lễ đối với Tinh Linh vương:
-Cảm ơn sự khen ngợi của ngài, ta sẽ nhớ kĩ những lời nói này. Trên thế gian này, còn có điều gì có thể so sánh được với những lời ca ngợi của kẻ địch cơ chứ!
Hai người lại nhìn nhau một lần nữa, Lạc Tuyết khẽ thở dài:
-Ngài công tước, nếu ngài là một người thông minh, ở trước mặt ta ngài không nên lộ ra sự sắc sảo của mình. Nói không chừng ta sẽ thay đổi ý định mà giết ngài ngay lập tức.
Đỗ Duy cười ha hả một tiếng :
-Theo ta được biết, Tinh Linh là một chủng tộc cực kì kiêu ngạo, đã nói ra điều gì là không bao giờ đổi ý.
Chăm chú nhìn Đỗ Duy một lát, Lạc Tuyết lắc đầu:
-Người là một con người kì quái.
Sau đó Lạc Tuyết chậm rãi đi tới một giá đỡ vũ khí ở trong phòng, quay đầu nhìn về phía Đỗ Duy:
-Tốt lắm, nếu ta chỉ tới đây với tư cách một vị khách, còn ngài vốn là chủ nhân ở đây, ngài có thể giới thiệu cho ta một chút về tòa thành này được không?
Đỗ Duy quệt mũi một cái, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng, cười lớn một tiếng:
-Đương nhiên có thể. Bất quá trước tiên ta muốn đi ra ngoài một lát.
Đối mặt với Tinh Linh vương, Đỗ Duy không hề có một chút che giấu:
-Có lẽ ngài cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, bởi vì nghênh đón ngài mà ta đã bố trí rất nhiều người ở bên ngoài. Nếu chúng ta đã không có ý định trở mặt, ta sẽ để những thủ hạ trung thành của ta lui ra ngoài.
Lạc Tuyết cười:
-Trước khi khai chiến ta sẽ cư xử đúng mực như một vị khách bình thường.
Đỗ Duy dường như không thèm để ý đến việc mình sẽ chọc giận Tinh Linh vương:
-Ta cũng không cam đoan mình sẽ là một chủ nhà hiếu khách, nếu có cơ hội giết ngài, ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Nói xong Đỗ Duy xoay người đi ra phía cửa dùng sức huýt sáo một tiếng.
Ma lực cảm ứng của Lạc Tuyết cực kì cường đại, tự nhiên có thể cảm giác được từ khi Đỗ Duy đi vào căn phòng kia, vô số võ sĩ thực lực không tầm thường ẩn núp ở xung quanh lặng lẽ rút lui.
- Đến đây đi, hỡi người khách đáng quý của ta.
Đỗ Duy thong thả cầm lấy tay của Tinh Linh vương ():
-Ta sẽ dẫn ngài đi tham quan nơi này một chút.
Đỗ Duy chỉ vào thanh trường thương ở trước mắt, chậm rãi nói:
- Vật quý nhất cất ở nơi đây là thanh trường thương Longius. Đương nhiên thanh trường thương này chỉ là vật mô phỏng mà thôi, nhưng thanh trường thương này cực kì nổi tiếng. Ta nghĩ, trên đại lục không ai là không biết nguồn gốc của thanh trường thương này.
-Ồ?
Tinh Linh vương lại cười, trong nụ cười mang theo vẻ diễu cợt:
-Nguồn gốc của thanh trường thương này? Ngài công tước đáng kính, ngài có thể nói cho ta nghe một chút được không? Truyền thuyết của loài người các ngài về nguồn gốc của thanh trường thương này như thế nào?
-Kỵ sĩ thương.
Đỗ Duy cân nhắc một chút rồi trả lời một cách ngắn gọn, sau đó nói:
-Theo truyền thuyết thì đây là một thanh thần khí được nữ thần chúc phúc, được ban tặng cho võ giả mạnh nhất loài người, không có gì không phá được. Hơn nữa…
Nói tới đây, Đỗ Duy liếc mắt nhìn Tinh Linh vương, rồi dè dặt nói tiếp:
-Trong trận đại chiến vạn năm trước, cường giả của loài người cầm thanh trường thương này đã chiến thắng tội dân các ngài, giành được thắng lợi trong chiến tranh, đem các ngài đuổi ra khỏi đại lục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tinh Linh vương lặng lặng lắng nghe, hít một hơi thật sâu sau đó hắn chỉ nói vẻn vẹn hai chữ:
-Bịa đặt!
Trước ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Duy, Tinh Linh vương lắc lắc đầu, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ giận dữ và đau xót.
Sau đó vị Tinh Linh xinh đẹp này ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, chỉ vào thanh trường thương này, chậm rãi nói:
-Đó chỉ là cách nói của loài người các ngươi mà thôi. Nữ thần chúc phúc ư? Thật là nực cười! Thanh trường thương này là một thanh thần khí. Nó do Tinh Linh tộc chúng ta và chủ thần của những chủng tộc khác, ngoài ra còn có nữ thần mà loài người mà các ngươi thờ phụng, ban đầu liên hợp lại cùng đối phó với cường đại ác ma mà hợp lực chế tạo ra. Đáng tiếc, sau khi đánh bại ác ma, nữ thần lại dùng thanh trường thương này để đối phó với những người từng là đồng bạn của nàng.
Giọng nói trầm thấp mà giận dữ, ánh mắt của Tinh Linh vương dường như có thể phát ra lửa!
-Trường thương Longius! Hừ… Thanh trường thương này bởi vì được rất nhiều vị thần đem thần lực của mình đưa vào trong đó mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy. Mà sau khi đánh bại ác ma, nữ thần lại dùng thần lực ẩn chứa trong thanh trường thương này để đối phó với đồng bạn của nàng. Bao gồm đại thần của Tinh Linh tộc chúng ta, thần thú của thú nhân tộc… Hừ, khi các thần linh đem thần lực của mình đưa vào trong thanh thần thương này không bao giờ ngờ được, có một ngày nó lại được dùng để đối phó chính mình!
Cuối cùng Lạc Tuyết lạnh lùng nói:
- Loài người các ngươi gọi nó là Longius sao? Ta cho ngươi biết, ở chỗ chúng ta, nó có tên là thanh mâu Dracula!
Nghe nói đến cái tên này, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên chấn động!
Mũi giáo Dracula?
Tên này Đỗ Duy từng nghe qua.