Dạ tiệc trong phủ công tước hoa Tulip đã được chuẩn bị hoàn tất.
Lão quản gia Marde phụ trách sắp đặt, đồ ăn tinh mĩ, địa điểm dựng tiệc hoa lệ, thậm chí đến cả vườn hoa bên ngoài lâu đài cũng trưng đầy hoa Tulip vàng kim tượng trưng cho sự vinh diệu của gia tộc. Tất cả người hầu đều mặc quần áo mới, những nhạc sư chuyên thuộc của lâu đài tấu lên những khúc nhạc trầm bổng.
Lúc này trong bữa tiệc, bởi chủ nhân là ngài công tước hoa Tulip không có nhà nên tiểu thư Vivian – người đã được định rõ danh phận công tước phu nhân tương lai, đã lấy thân phận nữ chủ nhân để nghênh đón khách khứa.
Có điều….
Rất hiển nhiên, cô bé ngốc nhút nhát dường như rất không thích hợp với loại vai trò này.
Vivian mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng được may riêng cho cô, loại váy dạ hội tuyền một màu trắng này tuy rất làm tôn lên khí chất ngây thơ thuần khiết của cô bé, nhưng đáng tiếc, hình như cô nàng vốn quen mặc áo bào trắng của đại ma pháp sư nên đối với loại y phục lộ hai bờ vai và nguyên một mảng lưng này rất là không thoải mái.
Mặc dù hai vị thầy lễ nghi thân áo chỉnh tề đứng phía sau len lén nhỏ giọng nhắc nhở nữ chủ nhân nên thi lễ với mỗi một vị khách bước vào, nhưng tiếc là cô bé ngốc lúc này gần như không còn lấy một chút linh khí … trên thực tế, hình như tất cả linh khí với thiên phú của cô nàng đều chỉ thể hiện ở trình độ ma pháp thôi.
Tuy hai bên tường trong sảnh đều có những lò sưởi hừng hực cháy, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp nhưng Vivian thỉnh thoảng vẫn không khỏi vòng tay níu lấy gấu váy nơi hai vai …. Còn có đám dây chuỗi điểm xuyết phía sau lưng cứ cọ cọ vào người gây ra cảm giác nhồn nhột nữa.
Hai vị nữ lễ nghi sư đáng thương phía sau chỉ đành không ngừng nhẹ giọng đằng hắng để ngăn chặn động tác của nữ ma pháp sư …. Bởi trong những bữa tiệc như thế này, nữ chủ nhân nếu như cứ xoa tai gãi má thì thật thiếu lễ mạo và mất thể diện.
Vivian đã đứng ở cửa vào đại sảnh tiếp đón sáu vị khách đến rồi … may mà với thân phận công tước phu nhân tương lai của cô bé, không phải vị khách nào cũng có tư cách để cô nghênh tiếp. Tiếc là ngài Phillip sớm đã ngầm nói cho Vivian biết còn có hai vị nữ khách quan trọng cần cô bé đích thân nghênh đón mới thể hiện hết sự tôn trọng.
Vivian không chỉ cảm thấy hai vai và lưng nhồn nhột, thậm chí cả gót chân cũng bắt đầu đau nhức lên rồi.
Đỗ Duy ….. hắn đã tự mình thiết kế một loại giày da nữ có gót rất cao được hắn gọi là -giày cao gót-. Khi đi vào đích thực thể hiện rất rõ sức cuốn hút của phái nữ. Vivian có vinh dự trở thành người đi thử đầu tiên. Quả nhiên sau khi xỏ vào, bởi nguyên nhân gót giày cao khiến cho thân hình phái nữ tự nhiên có chút chúi về phía trước, bất tri bất giác trở nên thẳng lưng ưỡn ngực, bộc lộ rất rõ ràng sự quyễn rũ từ những đường cong gợi cảm.
Đáng tiếc, loại giày này nếu xỏ lâu thì rất mệt.
Vivian lúc ấy đang chịu đựng nỗi thống khổ này, cô nàng đã hai mươi lần không chịu nổi muốn cúi xuống cởi phăng đôi giày ra. Lại còn hai vai và tấm lưng lạnh cóng nữa chứ, vừa lạnh vừa ngứa, thứ quần áo hở hang này khiến cô bé không sao thích ứng nổi dưới con mắt chăm chăm của mọi người … xui xẻo là tối nay cô nàng lại là nữ chủ nhân, gần như ánh mắt của hơn một nửa số người đều tập trung lên người cô.
(Sau này không thèm mặc thứ quần áo này nữa…..) Vivian thầm hạ quyết tâm, thế nhưng hồi tưởng lại ánh mắt dịu dàng mê đắm của Đỗ Duy trước đây khi mình lần đầu tiên mặc thử, cô bé ngốc trong lòng thấy ngọt ngào, không khỏi thêm vào một câu (Nếu như nhất định phải mặc, cũng …. chỉ mặc cho anh ấy xem thôi!)
Gật đầu, mỉm cười, cho dù là nụ cười gần như đông cứng, khi hành lễ còn phải giữ một cú gập ưu nhã như thiên nga … loại động tác này theo Vivian thấy còn khó học hơn cả câu ma pháp chú ngữ trúc trắc khó hiểu nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
(Ta thà niệm một trăm lần chú ngữ triệu hoán lôi đình, hoặc chép một trăm lần "Toàn tập chú ngữ trung cấp" còn hơn.)
Bên cạnh còn có hai vị đại biểu từ gia tộc quý tộc bên ngoài rất có thực lực ở tỉnh Desa không ngừng hỏi han tiếp cận Vivian, thử lấy lòng vị công tước phu nhân tương lai này. Hai gã đó cứ nhao nhao bất tuyệt, Vivian rõ ràng đã phiền lắm rồi nhưng trên mặt cứ phải cố giữ nụ cười.
Ài… hai tên này, để lấy lòng mình không ngờ còn tìm cách nghe ngóng dò hỏi thứ mình thích nhất nữa …. Muốn tặng quà sao?
Cái mình thích nhất chính là hai người các ngươi biến mất ngay lập tức ….
Có điều vì Đỗ Duy, cô nàng Vivian lập chí thành người vợ tốt vẫn cố phấn chấn lên, nỗ lực hoàn thành chức trách của -người vợ-.
Ừm, vì Đỗ Duy …. Ta… ta phải làm một người vợ tốt!
Lúc này các nhạc công bên ngoài tấu nhạc lên, điều này biểu thị vị khách tôn quý cuối cùng đã đến.
Vivian hít sâu một hơi, tỏ ý với thầy lễ nghi hai bên. Sau khi hai người khẽ đẩy cánh cửa đại sảnh, Vivian rốt cuộc cũng trông thấy mục tiêu mình đang chờ đợi.
Ừm…. Sao lại là ba người? Không phải hai người sao?
Đi đầu tiên là Nhiếp Chính Vương vương phi tương lai – tiểu thư Daisy, cũng có khả năng là hoàng phi tương lai. Nàng mĩ nhân nổi tiếng phương nam này mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, khiến cho khí chất của nàng cũng lóa mắt như lam bảo thạch vậy. Trong đôi con ngươi lấp lánh là ánh mắt long lanh chớp động.
Từ khi cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt tiểu thư Daisy đã khóa chặt lấy Vivian rồi ----- Ồ, đây chính là vị hôn thê của ngài công tước hoa Tulip sao? Nữ ma pháp sư đó hả?
So với những ma pháp sư thần tình âm trầm cổ quái trong ấn tượng của nàng, cô thiếu nữ này ngọt ngào xinh đẹp ngoài ý liệu. Tuy dáng người có chút cứng nhắc, hình như khi khom lưng hành lễ động tác có chút lệch dáng nhưng cái vẻ thuần khiết đáng yêu đó ….. chẳng trách có được tình yêu của công tước hoa Tulip.
Nữ ma pháp sư không phải là luôn đội mũ chóp nhọn, có hình tượng như một mụ phù thủy hay sao?
Ánh mắt của tiểu thư Daisy chỉ quét qua người Vivian một thoáng lập tức thu lại, nhìn chăm chú vào nữ chủ nhân với vẻ rất thiếu lễ mạo.
Nhưng người phía sau lại gần như hoàn toàn quên hết lễ tiết.
Công chúa Louise mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, ánh mắt đầu tiên trông thấy Vivian, cô nàng liền ngây ra.
Trong lòng bất chợt nảy ra một ý nghĩ … chính vì cô gái này mà Đỗ Duy đã từ chối hôn sự với mình sao?
Công chúa điện hạ một thân váy dạ hội trắng toát, cộng thêm những món nữ trang trên váy khiến nàng trông đầy vẻ phú quý hoa lệ. Trên đầu còn đeo một cái mũ miện nạm ngọc tượng trưng cho thân phận công chúa ---- tuy nàng giấu diếm thân phận đi đến đây, nhưng hôm nay trước khi đi, đại khái chắc bởi tâm lí so sánh ngầm của phái nữ, công chúa vẫn quyết định đội vương miện đá quý xuất hiện.
Nhưng vừa trông thấy Vivian, công chúa Louise lập tức hối hận rồi.
Cô gái trước mắt nàng lúng túng đến mức khiến người ta thấy đáng thương, mảnh mai đứng đó, trên mặt còn đeo một vẻ đỏ ửng thẹn thùng, ánh mắt thuần tình phảng phất như chú hươu non mới đẻ, thế nhưng ngũ quan đó lại tinh tế đến mức khiến người ta không tìm ra nổi một chút tì vết. Cả người cô ấy dường như một đóa hoa bừng nở.
Còn mình … trong lòng công chúa Louise lập tức hối hận. Bộ lễ phục này của mình, không nói màu sắc giống hệt của đối phương, thế nhưng kiểu dáng hoa lệ lúc này đứng trước Vivian lại trở nên thô tục.
Đến cả những chuỗi ngọc có giá trị liên thành trên cổ và tay lúc này cũng biến thành những sợi xích nặng nề thô lỗ.
Vị công tước phu nhân tương lai này giản dị như một khối thủy tinh chưa từng được điêu khắc … Ồ, trên cổ cô ấy đeo dây chuyền gì vậy? Chỉ là một sợi dây chuyền cực kì đơn giản, bên dưới là một mặt đá quý không bắt mắt chút nào?
Nếu như nói công chúa Louise chỉ ngẩn người vì tâm lí so sánh giữa nữ nhân, vậy thì người đảm nhận vai trò bạn trai dự tiệc của công chúa đêm nay – Lạc Tuyết, sự kinh ngạc của vị tinh linh vương này lại vượt xa dự kiến của hắn!
Tinh linh vương gần như luôn giữ một vẻ gió nhẹ mây nhàn, đứng bên công chúa Louise, tuy tay hắn vẫn không chút kén chọn khẽ quàng lấy tay công chúa nhưng ánh mắt của hắn lại thất thần nhìn vào mặt Vivian.
Ánh mắt đó phảng phất như nhìn thấy thứ gì không tin nổi. Ánh mắt như vậy đánh giá Vivian từ đầu đến chân, cuối cùng, ánh mắt của Lạc Tuyết dừng lại trên mặt của chiếc dây chuyền trên cổ Vivian.
Đây… hòn đá này, chẳng lẽ là ….