-Hừ ! - Thảo nguyên vương đột nhiên cảm thấy rất tức giận .
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết cơn giận này từ đâu mà tới. Sự thật, đối với các quý tộc trên thảo nguyên, phụ nữ chỉ là đồ chơi cùng tài sản mà thôi. Thảo nguyên vương trước đây cũng thường trao đổi đàn bà với thuộc hạ thậm chí cả con cái để vui đùa, thậm chí còn đem cả đàn bà của mình ban thưởng cho thuộc hạ hoặc con cái .
Cái phong tục này, trong mắt người Roland, không thể nghi ngờ chính là "dã man" và "vô đạo đức".
Mà giờ khắc này, thảo nguyên vương nhìn cô gái đang đứng lẳng lặng trước mặt mình, đột nhiên có một loại cảm xúc muốn hoàn toàn chiếm lấy nàng làm của riêng!
Đúng, hoàn toàn chiếm lấy! Là hoàn toàn! Chỉ thuộc về bản thân mình! Mặc kệ là ai đều không cho mơ ước dù chỉ một chút!
Cho nên, mang theo sự tức giận cùng không vừa ý, hắn nhanh chóng vung tay lên, để người đem Hàm Nguyệt đi xuống. Khi hắn thấy ánh mắt của đứa con mà mình yêu thích nhất vẫn còn đang nhìn chằm chắm quyến luyến không bỏ được bóng lưng của Hàm Nguyệt, thảo nguyên vương cuối cùng cũng không nhịn nổi, đem chén rượu đập mạnh lên bàn.
-Hừ !
Sau đó, vị vua của thảo nguyên này mang theo vẻ mặt tức giận,không nói một lời, xoay người đi khỏi bữa tiệc, để lại bên trong trướng một đám người đều ngây ngốc nhìn nhau.
Mà chỉ có mỗi Saladin nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt. Chỉ là vì che dấu vẻ mặt , hắn nhanh chóng nhấc lên chiếc chén vàng, giả vờ uống rượu, để che đi khuôn mặt của chính mình… Rồi gấp không kịp đợi mà đẩy những cô hầu gái xinh đẹp ở hai bên muốn đỡ mình – mấy cô nàng này ngày thường hắn rất yêu thích, nhưng mà hôm nay, ở trong mắt hắn, ngay cả một chút hấp dẫn cũng không có .
Hắn đi vào lều của mình, sau đó liền nghe được một tiếng kêu sợ hãi ở bên trong, một thiếu nữ xinh đẹp xoay người lại, hoảng sợ nhìn hắn.
Không nói một câu vô nghĩa nào, thảo nguyên vương nhanh chóng cởi áo giáp trên thân mình, sau đó ra sức nhào mạnh tới như mãnh hổ vồ mồi. Hàm Nguyệt trong lòng bi ai mà thở dài một tiếng, cũng rất phối hợp mà thuận thế ngã xuống dưới đất, sau đó tránh né vài lần cho có lệ , liền bị thảo nguyên vương đè sấp phía dưới .
Thảo nguyên vương cảm nhận được cô gái xinh đẹp nằm dưới người mình đang run rẩy, loại run rẩy này lại càng thêm kích thích sự cảm xúc trong lòng hắn. Hắn nắm lấy hai tay của Hàm Nguyệt. Sau đó dùng sức xé rách quần áo nàng, khi ngón tay thô kệch sờ xoạng đến làn da mềm mại non nớt của thiếu nữ, Hàm Nguyệt đã nhắm mắt lại.
Xoạt xoạt vài tiếng, quần áo đã rách sạch, thảo nguyên vương thở hổn hển. Khi tay của hắn bóp lấy cổ của Hàm Nguyệt, giống như nắm lấy một món đồ cực kỳ quý giá. Hàm Nguyệt ở dưới đất cũng đột nhiên mở bừng mắt, bắt đầu ra sức giẫy giụa.
Nàng giãy dụa cũng không còn là làm cho có lệ , mà là dùng hết sức để giãy dụa, cuối cùng nàng cũng đã được như ước nguyện là giành lại một hạt ngọc trai tròn trịa mượt mà từ trong tay của thảo nguyên vương.
Thảo nguyên vương cũng không có để ý cô gái này vì sao lại coi trọng một viên ngọc trai như thế, vì hứng thú của hắn hoàn toàn đặt trên thân thể của nàng…..
Rất nhanh, trong trướng truyền ra một tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, cùng tiếng kêu khẽ, đau đớn của một phụ nữ…. Đêm này. Thảo nguyên vương cảm giác mình giống như trở về thời trai trẻ, tại trên người cô gái khiến bản thân tràn đầy dục vọng. Hắn cảm giác được tinh lực cùng thể lực của mình giống như dùng mãi không hết ! Cả đêm nay, khi tiếng kêu của cô gái càng lúc càng lớn, trong lòng hắn dường như cũng cảm nhận được một loại dục vọng chinh phục càng lúc càng mạnh mẽ .
Thẳng đến khi trời sáng, bản thân hắn cũng không nhớ nổi tự mình đã giầy vò cô gái này bao nhiêu lần. Chỉ là đến cuối cùng, buổi sáng khi hắn đi ra khỏi lều mới cảm giác được hai chân mềm nhũn, trong mắt cũng thấy đầy sao. ( hoa mắt )
Mà bên cạnh, vài tên võ sĩ của vương đình đang canh gác tại bên ngoài lều, khi nhìn thấy vương của bọn hắn đi tới thì, bỗng nhiên mọi người đều kinh hãi hô to.
Đây… Đây là đại vương của chúng ta sao?!!!
Thảo nguyên vương vốn vẫn còn giữ lại dáng vẻ uy nghiêm mạnh mẽ, giờ giống như đã già đi mười tuổi, trên trán hắn xuất hiện mấy cái nếp nhăn, ánh mắt cũng không còn sáng ngời như trước, biến thành đục ngầu, hơn nữa còn xem lẫn vài phần bạo ngược cùng nóng nảy.
Thảo nguyên vương có thói quen cưỡi ngựa vào mỗi buổi sáng sớm, nhưng khi hắn thử lên ngựa thì, thân thể hắn đột nhiên trở nên nặng nề, như là không thể cưỡi lên được, suýt nữa ngã xuống, còn may nhờ có thị vệ đỡ mới miễn cưỡng ngồi được lên ngựa.
Cái này, khiến cho tâm lý của thảo nguyên vương trầm xuống !!!
Ban ngày, nghị sự trong trướng vàng , mọi người đều nhận ra sự biến hóa của đại vương bọn họ. mọi người đều nhìn ra sự mệt mỏi cùng già yếu của thảo nguyên vương…. Thậm chí cả khi nghị sự thì hắn đều hiện rõ vẻ không thể tập trung chú ý, bộ dạng mơ màng giống như muốn ngủ.
Hơn nữa, hắn đột nhiên trở lên nóng nảy dễ giận ! Sau khi một tên tướng quân không nhịn được quan tâm hỏi thăm một câu , vị vương này đột nhiên liền điên cuồng tức giận. Hắn vỗ mạnh cái bàn rồi đứng thẳng dậy, chỉ vào mặt đối phương mà mắng to : " Ngươi có phải hay không nghĩ ta đã già ! Nghĩ ta không còn làm được gì ! Nghĩ ta đã không thể làm vương ! Nghĩ ta không trấn áp được bọn khốn kiếp các ngươi ! Cút ! Cút ! Cút ra cho ta ! Cái tên khốn kiếp này ! Người đâu ! Cho ta mang hắn kéo ra ngoài ! Đánh một trăm roi ! Một trăm roi ! ! ! "
Sao đó, thảo nguyên vương lảo đảo vài cái, rồi nặng nề ngồi xuống, hắn thở dồn dập , ngực cũng không ngừng phập phồng.
Hắn nhìn ánh mắt hoảng sợ của mọi người bên dưới, khi hắn nhìn đến đứa con mình yêu thương nhất thì, đột nhiên liền nghĩ tới yến tiệc ban tối ngày hôm qua , thằng nhãi con này, khi nhìn thấy Hàm Nguyệt, ánh mắt tham lam đó… Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại chán ghét cùng tức giận đến cực điểm !
Sau đó, hắn không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, lảo đảo ra khỏi đại trướng, đi nhanh trở về trướng bồng của mình. Đẩy mạnh con hầu gái bên cạnh, sau đó xông vào trong. Khi hắn nhìn đến Hàm Nguyệt mặc một bộ lụa mỏng, đang dùng nước sạch tẩy rửa thân thể, trên làn da mềm mại, còn có không ít chỗ sưng tím… Chính là dấu vết sự bạo ngược của bản thân lưu lại đêm qua.
Đột nhiên một ngọn lửa bùng lên trong lòng hắn!
Hắn cảm giác được bản thân rất tức giận, rất tức giận, cực kỳ tức giận !
Hắn cần phát tiết !
Cho nên , hắn lại chồm lên một cái liền đem Hàm Nguyệt đè dưới thân, mặc kệ cô gái đang sợ hãi hô to, mặc kệ bồn nước bên cạnh bị đổ ra ngoài, đều không thể dao động sự xúc động của hắn .
Chỉ có nằm trên thân của cô gái này, hắn dường như mới có thể tìm về tinh lực, sức mạnh, cùng sự oai phong của mình ! Dường như chỉ có ở trên người nàng, tự mình mới có biến lại thành vị thảo nguyên vương hùng tráng ! Tự mình giống như có tinh lực dùng mãi không hêt !
Tới ngày thứ ba, các võ sĩ không còn nhìn thấy vương của bọn họ từ trướng đi ra, thẳng đến khi mặt trời mọc lên đỉnh đầu, trong trướng mới truyền đến tiếng bước chân nặng nề . Từ sau bức rèm vén ra . Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng của thảo nguyên vương, bọn họ đều sợ đến ngây người !
Trên mặt thảo nguyên vương chằng chịt nếp nhăn, mái tóc trên đầu hắn vốn màu rám nắng, cũng mơ hồ xuất hiện ra điểm màu bạc, hai bên tóc mai cũng loang ra màu trắng… Nào còn có nửa phần hùng phong của vương giả uy chấn thảo nguyên ? Hắn giống như trở thành một lão già yếu đuối già nua.
Lần này, cả ngựa hắn cũng không lên nổi, nhờ mấy tên võ sĩ hợp sức đẩy, mới miễn cưỡng ngồi được lên, thân thể có chút lung lay, lảo đảo. Ngày hôm nay, ở trong trướng, sự già yếu của thảo nguyên vương, khiến mọi người đều kinh ngạc, cái lão già này. Thậm chí chỉ vì trong trướng có một chỗ trống, liền cực kì tức giận : " Tại sao thiếu một người ! Việc nghị sự của vương đình. Lại có người dám không đến ! "
Sau đó , có người bên cạnh nhắc nhở hắn. Chỗ ngồi thiếu người kia. Chính là buổi đêm qua bị hắn hạ lệnh đánh một trăm roi, đang ở nhà nghỉ ngơi.
Nhìn xuống những người phía dưới. Mang ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu nhìn chính mình, thảo nguyên vương cảm thấy sự tôn nghiêm của bản thân bị tổn thương rất nặng ! Hắn rất phẫn nộ, tâm lý của hắn càng hoảng sợ, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy sự suy yếu cùng già nua của bản thân mình, nhưng , thân là một vị vương giả của thảo nguyên, nơi mà chỉ có sức mạnh mới có được sự tôn trọng, hắn sợ bị người nói bản thân yếu đuối! Cũng vì như vậy, hắn càng thêm mất đi uy nghiêm!
"Người càng yếu đuối, lại càng làm trò thùng rỗng kêu to để cường điệu sự lớn mạnh của mình." Saladin đột nhiên nhớ tới một câu nói. Người nói câu này, không phải ai khác, chính là người ủng hộ đứng sau lưng hắn - Công tước Tulip, trên khuôn mặt của vị công tước trẻ tuổi kia luôn mang theo một nụ cười ôn hòa, thậm chí có chút âm hiểm .
Thảo nguyên vương tức giận! Hắn cực kỳ tức giận!
Hắn tự mình cũng không rõ, cơn giận này từ đâu mà tới, cơn giận này giống như đang tận tình cắn nuốt linh hồn hắn, một ngọn lửa tà ác đang bừng cháy hừng hực, đang thiêu đốt bản thân, khiến hắn gần như muốn phát nổ, hận không thể lập tức tìm một chỗ để phát tiết !
Rốt cuộc, buổi nghị sự ngày hôm nay, không đến một nửa thời gian, thảo nguyên vương tức giận, hạ lệnh đem một tên cận thần xử tử, chỉ vì tên này không có nhìn thẳng mắt của hắn khi hắn đang nói chuyện.
-Ngươi sợ cái gì! Sợ ta! Hay là trong lòng ngươi không còn tôn kính ta, bởi vậy mới không dám nhìn thẳng vào mắt ta !
Thảo nguyên vương gầm lên như sấm, sau đó trước mặt của mọi người nhảy dựng lên, rút ra loan đao của mình, một đao chém xuống đầu của cái tên đáng thương đó, máu tươi phun ra, nóng hôi hổi đập vào trên mặt hắn, thảo nguyên vương được máu tanh kích thích một chút, cuối cùng mới giống như được một chút thoải mái sau khi phát tiết. ( thoải mái giống như sau khi make love vậy , cái này ko phải nói bậy, ý thằng tác giả đúng là thế)
Nhưng mà theo đó, hắn nhìn ra trong trướng chứa đầy ánh mắt kinh ngạc, trong lòng hắn lại dâng lên sự phiền muộn cùng nóng nẩy vô cùng!
Bọn người kia……. Các ngươi, các ngươi nhìn ta làm gì! Ta còn chưa già! Còn chưa già nua si ngốc!!!
Lại một lần nữa, hắn xông ra trướng bồng, giống như chạy trốn, sau đó lảo đảo rời đi. Hắn không có trực tiếp trở về trướng bồng của bản thân, mặc dù hắn rất muốn về xem cô gái khiến tự mình điên cuồng… Nhưng, giờ khắc này, hắn cuối cùng vẫn là một vị vương giả, trong lòng của hắn, từ bản năng đã sinh ra một loại cảnh giác. Hắn mơ hồ cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng, hắn cần cẩn thận suy nghĩ một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cuối cùng hắn ở ngoài vương đình, ngơ ngẩn một hồi lâu, gió của thảo nguyên, dường như xua đi sự nóng nảy của bản thân, hắn quyết định trở lại nhìn xem, cái cô gái kia… Chẳng lẽ nàng ….
Khi hắn bực bội đuổi đi đám thị vệ quanh mình, trực tiếp đi về trướng vải của bản thân, nhưng từ xa xa nhìn vào bên ngoài trướng, mấy con hầu gái, giống như có chút sợ hãi cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bản thân trở về, trong lòng hắn đột nhiên đã mơ hồ suy đoán được cái gì đó.
Quả nhiên, hắn tức giận chạy qua, ở bên ngoài, đã nghe được bên trong truyền lại dồn dập tiếng đàn ông, và tiếng thét nhỏ cùng kháng cự của phụ nữ. Tuy lạnh lùng, nhưng trên khuôn mặt của nàng vẫn biểu hiện ra vẻ cực kỳ kinh hoàng. Nàng vốn ngồi ở trong trướng bồng, mặc xong quần áo, sau đó lẳng lặng ngồi chờ
Quả nhiên, vào lúc buổi sáng, thì có một gã đàn ông đi đến. Hàm Nguyệt biết, đây là một đứa con nào đó của thảo nguyên vương…. Mà cho dù là đứa con nào, Hàm Nguyệt cũng không quan tâm.
"Có cái gì khác nhau? Bọn họ chỉ biết dùng ánh mắt tham lam nhìn mình, sau đó mơ tưởng việc đầu tiên là xé rách y phục của mình và đè mình xuống dưới bụng."
Gã đàn ông này khi tiến vào có chút sợ sệt nhưng giây phút đầu tiên khi hắn nhìn thấy Hàm Nguyệt. Hàm Nguyệt cũng nhìn ra dục vọng trong ánh mắt của hắn, sau đó nàng lập tức hô to mấy tiếng. Điều này lại càng thêm kích thích đối phương.
Không nói một câu thừa thải nào, gã đàn ông trước tiên muốn kéo lấy tay của nàng, như muốn đem nàng đi. Hàm Nguyệt giãy dụa vài cái, trong quá trình giãy dụa, nàng rất khéo léo để cho chiếc váy xé rách một ít, lộ ra đôi chân mềm mại của mình.
Nàng nhìn gã đàn ông đang cố sức nuốt nước bọt. Sau đó hắn không để ý gì đến chung quanh mà nằm đè nên…
Ờ phía sau, tấm rèm của trướng bị lật ra. Thảo nguyên vương gầm lên một tiếng, hắn nhấc loan đao xông vào. Gã đàn ông trẻ tuổi kia lập tức liền run rẩy, sau đó giống như con thỏ nhảy dựng lên, rồi nhanh né khỏi cây loan đao đang chém xuống.
Nhưng mà lúc này Hàm Nguyệt rất lại khéo dùng thân thể của mình đẩy nhẹ hắn một chút.
- A…!- Một tiếng kêu thảm ngắn ngủi.
Rất nhanh, các võ sĩ ở bên ngoài vương đình nghe được tiếng kêu ở bên trong. Đến khi bọn chúng đi vào thì nhìn thấy lục vương tử mà thảo nguyên vương thương yêu nhất, cả người đầy máu từ trong trướng vải xông ra. Lục vương tử sắc mặt cực kì sợ hãi, trên chân có một vết thương do đao chém. Máu tươi chảy mãi không ngừng.
Mà thảo nguyên vương theo sau, gầm thét xông ra, hắn nhấc lên thanh loan đao bằng vàng của mình. Đuổi tại phía sau, sau đó trước mắt mọi người , một đao chém trên lưng đứa con của chính mình.
Loan đao xuyên thẳng qua ngực, lục vương tử ngay cả kêu cũng không kịp kêu liền ngã xuống. Lúc này thì, võ sĩ ở bên cạnh đã quây lại, có người muốn thử đỡ thảo nguyên vương, có người lại nhanh chóng đi xem Lục vương tử đã chết hay chưa.
- Các ngươi! Các ngươi cũng muốn phản ta sao!
Thảo nguyên vương hai mắt đỏ bừng, hắn xoay nhanh một đao, chém ngã một tên võ sĩ ở bên cạnh muốn đỡ bản thân , lúc này, liền nghe đến một tiếng hô to sợ hãi, một đứa con khác của hắn chạy tới, lần này là đứa con thứ mười một của hắn.
Nhìn thấy người này, trong lòng thảo nguyên vương đột nhiên sinh ra một ý nghĩ độc ác!
-Ngươi! Ngươi cũng đến làm gì ! Ngươi cũng muốn người đàn bà kia, muốn đến trộm nàng đi sao!
Hắn hai mắt đỏ bừng, đột nhiên giống như một con sư tử điên cuồng tức giận chạy qua, đứa con còn trẻ này còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị chém một đao vào cổ, liền ngã xuống đât.
Câu cuối cùng của hắn là :
- Cha…. Con, con chỉ là nghe thấy tiếng hô, đến xem…
-Cút! Cút! Đều Cút cho ta! ! !
Thảo nguyên vương ném mạnh loan đoan, hắn cố gắng lùi lại mấy bước, nhìn các võ sĩ chung quanh, giống như đang vây tròn lại đây:
- Các người , cút hết cho ta! Cái xác này! Đặt tại đây! Không cho đụng vào! Ai cũng không cho đụng vào! ! ! - Sau đó hắn chạy về trướng bồng của mình.
Thảo nguyên vương nhìn Hàm Nguyệt, Hàm Nguyệt vẫn đang ngồi tại đó. Quần áo nàng rách nát, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, cổ áo trước ngực rách toang, lộ ra hai khỏa cung trăng mượt mà tròn trịa.
- Ngươi! Ngươi …. Đều tại ngươi! Đều tại ngươi!
Thảo nguyên vương rít gào lên rồi phóng vọt qua, lão cuồng bạo xé tan tành mớ quần áo vốn đã tan hoang của Hàm Nguyệt. Dùng sức giằng mạnh thân thể mảnh mai của nàng, như muốn xé cả nàng ra.
Trong lòng Hàm Nguyệt đã không còn sự bi ai, thậm chí nàng lạnh lùng mà yên lặng cảm nhận sự tức giận của thảo nguyên vương đang hung bạo tiến vào thân thể của mình. Sau đó, gần như tại giây phút đầu tiên….
Thảo nguyên vương cảm thấy cánh cửa dục vọng của mình đột nhiên hoàn toàn được mở ra. Hắn cảm thấy sức lực cùng sức sống của bản thân, hết thảy… hết thảy, đều nhanh chóng tuôn trào, trong lòng hắn cuối cùng sinh ra một loại sợ hãi, tuyệt vọng.
Cuối cùng, ở trên người của Hàm Nguyệt, hắn rống to lên một tiếng, thân thể run mạnh một thoáng. Sau đó mềm nhũn ngã xuống, trong miệng, mũi, hốc mắt, đều chảy ra máu tươi !
Hàm Nguyệt lặng yên đẩy tên đàn ông đã chết ra. Sau đó ngồi thẳng dậy, kéo quần áo của mình lên.
Nàng nghe được tiếng hô sợ hãi cùng tiếng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài. Cũng không có một chút bối rối, chỉ là đi đến bên một chiếc gương trong trướng, nàng đứng ở trước gương, nhẹ nhàng cuộn lại mái tóc của mình.
Bên trong gương, bản thân vẫn xinh đẹp như xưa, ánh mắt vẫn điềm đạm như ánh trăng.
- Ta…. Ta gọi Hàm Nguyệt! -Nàng nhìn mình trong gương - Ngài công tước nói… Ngài nói, ta rất đẹp!
Cuối cùng, ngón tay của nàng nắm lấy viên ngọc trai đeo trên cổ, sau đó cắn vỡ một viên thuốc giấu ở trong kẽ răng…..
Đại vương tự tay giết chết hai đứa con mà hắn yêu thương nhất, sau đó mọi người ở trong vương trướng, nhìn thấy đại vương đã chết, cùng một cái thi thể của phụ nữ.
Trừ đi sự kinh ngạc cực độ ở ngoài, còn có một số người thông minh, lập tức nghĩ một vấn đề quan trọng cùng gấp nhất bây giờ.
Thế lực trên thảo nguyên, phải phân chia lại một lần nữa rồi !
Có ba vị vương tử, sau khi chiếm được tin tức, lập tức chạy về trướng của mình, sau đó bận rộn điều khiển binh mã, mà các tướng quân, cũng nhanh chóng bận rộn lên vì công việc.
Tiếng giáo mác, tiếng móng ngựa, tiếng kêu gào….
Đáng châm chọc chính là, cũng không có người nào đi quan tâm đến hai cái xác ở trong trướng. Mà trong hoàn cảnh bận rộn đó, cũng không có một người phát hiện, Saladin, đứa con nhỏ nhất của đại vương, mang theo người ngựa cùng thuộc hạ, vào sáng sớm, đã đi khỏi vương đình, đã đi rất xa rồi,
- Giết đi! Cướp đi! Đợi các ngươi giết đủ rồi, giết đến lúc mệt mỏi rồi, cũng chính là lúc ta trở về!
PS : sẽ edit thành chương full