Ác Ma Pháp Tắc

Chương 260: Tòa thành bí mật




Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua hai tháng. Cuối đông tuyết lạnh đã tan hết, chỉ còn gió Tây Bắc thổi tới làm cho lòng người se lạnh, thế nhưng ở một số nơi, xuân ý dần dần lộ ra, nước bắt đầu tan ra, cây cối đâm chồi nảy lộc, báo cho mọi người biết mùa đông đã qua đi.
Tây Bắc mặc dù của đói rét, nhưng mùa xuân có thể nói là mùa tốt nhất trong năm, mặc dù nó rất ngắn.
Ở thành kỳ tích, đại bộ phận công tác gần như đã hoàn thành, trước mắt dân cư của tân thành này đã đạt tới mức mười vạn vạn. Mà thành Gilear đã trở thành trống rỗng.
Thủ phủ mới là một tòa thành tọa ở ven hồ Lâu Lan, là một địa phương trù phú hiếm thấy ở vùng Tây Bắc cằn cỗi này, vừa thuận tiện giao thông lại gần nguồn nước. Bởi chính sách ưu đãi của đức ngài công tước Đỗ Duy, mùa xuân ở càng làm cho tòa thành kỳ tích này bừng bừng sức sống.
Ở trụ sở đăng ký nhân khẩu, mỗi ngày đều có một hàng thật dài để chờ đợi, bọn họ đến từ các vùng phụ cận của tỉnh Desa, thậm chí có kẻ không có dự định sẽ rời đi nhưng cũng nhân lúc thời gian băng tuyết tan đi, đường xá quang đãng cũng chạy tới nơi này để xem tòa hùng thành mới nổi lên mấy tháng gần đây.
Ở một chỗ cách Lâu Lan thành mười dặm, đã xây dựng một cái quân doanh mới, binh đoàn số một của gia tộc Tulip Đỗ Duy đã kiến tạo xong, toàn đơn vị tổng cộng hai vạn người, thành viên chủ yếu là bốn vạn loạn quân cộng với một đám lính mới, và để giải quyết vần đề nhân sự, Đỗ Duy lại phái người đi thành Tai To. Thống lĩnh Beadero trong mấy tháng đem về hai nghìn tù phạm. Beadero mặc dù quan trường không được như ý nhưng tại thành Tai To hắn có quyền lực tuyệt đối. Hai nghìn tù phạm này hắn chỉ cần vẽ bừa hai bút là xong, chỉ nó là bệnh chết hoặc trên đường áp giải mệt nhọc quá mà chết. Điều cuối cùng, bởi vì con số hai nghìn quả thật là một con số không nhỏ, Beadero báo lên cấp trên là tại thành Tai To xuất hiện một trận ôn dịch, hễ là người bán cho Đỗ Duy thì đều dùng danh nghĩa chết trong trận ôn dịch đó.
Ở chỗ như thành Tai To này, cấp trên sẽ không đến quan tâm, hơn nữa nghe nói có ôn dịch, ai mà nguyện ý chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này mà tra hỏi đây? Do vậy Beadero càng lớn mật, thậm chí đám tù phạm mùa xuân năm nay đang còn áp giải trên đường còn chưa tới thành Tai To liền đã "giữ chỗ trước" cho Đỗ Duy.
Với những tù phạm này, Đỗ Duy hứa hẹn chỉ cần bọn họ phục vụ ba năm, sau ba năm tất cả sẽ được tự do, nếu trong quá trình sung quân có công lao, còn được cấp đất! Dù sao tỉnh Desa dân cư ít, đất lại rất nhiều, vừa có được hi vọng tự do, vừa có đất, mặc dù đất đai vùng Tây Bắc này rất cằn cỗi, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật đó!
Bây giờ trong binh đoàn số một của Đỗ Duy Tulip, gồm bốn nghìn loạn quân, thêm hai nghìn tù phạm, hơn mười nghìn lính mới. Tính ra, ngoại trừ bốn nghìn phản quân là vương bài tinh binh chân chính, lực chiến đấu của hai nghìn tù phạm thậm chí còn vượt xa đám lính bình thường mới chiêu mộ.
Điều này cũng là tất nhiên, dù sao cũng là đồng vàng của Đỗ Duy chi ra cho thành Tai To chọn ra những thanh niên mạnh mẽ cường tráng nhất, hơn nữa không cần điều tra bối cảnh, bị điều tới địa phương quỷ quái như thành Tai To, khẳng định là những kẻ không có bối cảnh, còn như những tên có bối cảnh sớm đã được cứu ra từ trước.
Như Đỗ Duy nói, những tù phạm này vốn đã hết mức tuyệt vọng, tìm thấy được tia hi vọng mới, quả nhiên là nguyện ý sức toàn lực mà nắm bắt! Cho nên trong lúc huấn luyện, những người này đều liều mạng chịu khổ. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cũng có chút bộ dáng. Lúc này mà kỵ sĩ Robert có đến xem, cũng phải than thở mặc dù lực chiến đấu không cường bạo như đế quốc chủ chiến quân đoàn, nhưng so với đám thủ bị quân địa phương thì cũng không kém bao nhiêu.
Tháng này, Tây Bắc tướng quân Tatara phái người đến đòi nộp hai lần tiền, lần thứ nhất Đỗ Duy dùng chữ "Tha" để lừa gạt đối phương, lần thứ hai đại diện bên đối phương phái đến, thái độ cường ngạnh hơn. Đỗ Duy lo lắng rắng bây giờ chưa có đủ vốn liếng để trở mặt với quân Tây Bắc, hơn nữa sắp tới lúc thao diễn quân đầu năm, quân Tây Bắc quy mô tăng vọt, bản thân không có khả năng đối phó, cuối cùng phải thỏa hiệp, dùng tiền mua hai chữ bình an, phải đóng năm vạn đồng vàng quân phí, mới đuổi được đại diện phía Tây Bắc quân đi.
Sau khi tổ kiến quân đoàn hoàn chỉnh bộ binh so với kỵ binh nhân số nhiều hơn. Dù sao kỵ binh so với bộ binh huấn luyện khó hơn, mặc dù tại Tây Bắc dân địa phương dũng mãnh, nhưng tướng quân Ron Barton chọn lựa hết sức nghiêm khắc, tới lúc này trong tay Đỗ Duy chỉ có ba nghìn kỵ binh một nữa là bộ hạ của lão một nữa là lính mới.
Tuy nhiên tướng quân Ron Barton huấn luyện đám tân binh này hết sức nghiêm khắc, người ngoài nhìn vào không nhịn được cũng phải thở dài một hơi. Hơn nữa Ron Barton còn cam đoan với Đỗ Duy, mặc dù chỉ có ba nghìn kỵ binh, nhưng sau khi bị Ron Barton "ngược đãi" ba nghìn kỵ binh này lực chiến đấu có thể miễn cưỡng so sánh với kỵ binh chính quy của đế quốc.
Thật ra, lúc bắt đầu dưới tay tướng quân Ron Barton có tổng cộng năm nghìn người nhưng cuối cùng cùng do huấn luyện quá khắc khổ, nhiều người không chịu được phải rút lui, ngoài ra còn một số không đạt yêu cầu nên bị tướng quân Ron Barton một cước đá ra ngoài. Không chỉ thế Ron Barton còn dẫn mấy ngàn người ra ngoài, không biết hắn động tay động châm gì mà sau một tháng trở về quân số lại giảm đi một ít.
Sau này Đỗ Duy hỏi ra mới biết thì ra Ron Barton dẫn những người này đi ra ngoài " Thực chiến"! Dựa theo lý giải của Ron Barton thì " Không trải qua đao thật thương thật ma luyện, không thông qua máu tươi, thì có huấn luyện bao nhiêu cũng đều vô dụng! Bởi vì bản sự không phải trong quân doanh là có thể luyện ra. Có kẻ ngày thường thì dũng cảm, nhưng khi ra chiến trường liền vãi cả ra quần, lại có những tên ngày thường chỉ biểu hiện bình thường, nhưng khi lên chiến trường lại là một trang dũng sĩ!
Cho nên, Ron Barton dẫn mấy ngàn người này mang trang phục gọn nhẹ đi tuần, không mang theo đồ nặng, chỉ có vài ngày lương khô, dọc theo dãy Kirijanmaro hướng tây bắc, xuyên qua lãnh địa của tỉnh Desa, tiến nhập hành lang Tây Bắc, tiếp đó chạy ra ngoài sa mạc, kiếm đám mã tặc làm vài trận, để cho đám lính mới lăn lộn chút kinh nghiệm thực chiến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Quả nhiên,lúc trở về, khí chất của đám tân binh liền có những khác biệt thật lớn, mỗi người đều thêm phần sắc sảo, đều có tắm rửa mùi máu nồng nặc.
Ron Barton mặc dù lãnh binh hết sức khắc nhiệt, nhưng đối với thuộc hạ cấp dưới rất tốt. Sau khi bọn họ về tới thành kỳ tích, Ron Barton lấy danh nghĩ là một tướng quân, dẫn cả đám đi kỹ viện để náo loạn vài trận, làm cho đức ngài Dardanelle vừa mới nhậm chức rất đau đầu, tuy nhiên Đỗ Duy cũng giải thích qua, chỉ cần không xảy ra vấn đề quá lớn, cứ tận lực hỗ trợ cho tướng quân hai trăm năm mươi cho tốt.
Vừa sáng sớm, một cỗ xe ngựa bôn ba trên đường của tân thủ phủ Lâu Lan, chung quanh có hơn mười kỵ binh bảo vệ, thuần thục điều khiển chiến mã vẻ mặt hết sức nghiêm tức.
Đỗ Duy ngồi trong cỗ xe ngựa có huy hiệu của gia tộc Tulip đó. Tối hôm qua hắn nhận được tin tức, nên sáng sớm phải vội vã chạy tới thành Lâu Lan.
Kỳ thật, công tước phủ của Đỗ Duy đã sớm dựng ở thủ phủ mới, tòa công tước phủ mô phỏng theo kiểu Rowling gia tộc này chính là nhà mới của hắn. Có điều mấy ngày gần đây, Đỗ Duy vẫn ở tòa phế thành Gilear.
Gilear, tòa thành này đã bị bỏ hoang, toàn bộ dân cư đã dọn đi hết để lại một thành trống không! Nhưng Đỗ Duy không muốn phí tòa không thành này. Hắn thậm chí còn tố hao nhân lực, vật lực, duy tu tường thành, những chi tiết đã sụp đỗ toàn bộ xây dựng lại.
Đỗ Duy đã sớm nhận ra, thành Gilear không thích hợp để làm một thủ phủ, bởi lẽ chỗ này hết sức vắng vẻ, hẻo lánh, lưng dựa vào núi Kirijanmaro, không thể nào bao trùm tỉnh Desa. Nhưng tòa hoang thành này với Đỗ Duy lại có tác dụng khác!
Đám cư dân cuối cùng vừa dọn đi hồi đầu tháng, Đỗ Duy liền hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tòa thành, sau đó bắt đầu kiến thiết bên trong!
Bởi vì, Đổ Duy có kế hoạch cho tòa thành hẻo lánh vắng vẻ này, nó là một nơi hết sức an toàn để xây dựng xưởng sản xuất!
Đương nhiên, đây không phải là chổ để sản xuất ra vũ khí bình thường, cái lãnh địa vùng Tây Bắc này, cũng không có quáng sản, thiếu quá nhiều quáng sản Đỗ Duy không thể nào ở chỗ này mà chết tạo vũ khí. Nhưng hắn có rất nhiều thứ khác muốn chết tạo! Hắn không muốn bị lộ tin tức ra ngoài, vũ khí bí mật không muốn người ta thấy.
Còn có nơi nào thích hợp để xây dựng xưởng sản xuất hơn chỗ này đây?
Vốn dĩ thành Gilear đã bị hư hỏng, dù sao đi nữa trước đó nó cũng là một tòa thành thị! Tất cả các phương tiện cuộc sống đều đủ, tường thành bên ngoài lại chắc chắn, rất dễ dàng cho việc phòng ngự, chỉ cần canh gác cẩn thận một chút, gián điệp hay mật thám đừng hòng vào được bên trong.
Trong khi người trong thành, không cần phải ra vào, trong thành có hết nhu yếu phẩm như giếng nước, nhà cửa thậm chí Đỗ Duy còn khai hoang một marnh đất trống để làm nông, cứ như vậy cuộc sống bên trong có thể tự cấp tự túc! Hoàn toàn thích hợp để giữ bí mật trong khi sản xuất.
Tòa thành hoang giờ dã là xưởng sản xuất, Đỗ Duy hoàn toàn giao cho Solskjaer và Poll hai thiên tài phát minh ma pháp.
Sau đó đi đến Thành Tai To mua hơn một ngàn nô lệ nam có nữ có, già có trẻ có, những người này chỉ cần cam đoan làm việc năm năm tại đây, lập tức được tự do hơn nữa còn được cấp đất nữa!
Những nô lệ này thân phận biến đổi trở thành lực lượng công nhân nòng cốt cho căn cứ sản xuất của Đỗ Duy.
Điều làm cho đám người này sợ hãi và kinh ngạc là vốn tưởng chờ đợi bọn họ là các loại lao dịch khổ sai… rất nhiều nô lệ trong quá trình lao dịch nặng nề này mà chết đi, nhưng tại căn cứ sản xuất thành Gilear này công việc của bọn họ củng không quá vất vả như trong tưởng tượng!
Bọn họ thậm chí còn có chỗ ở cực kỳ thoải mái (vốn là của cư dân rời đi, để lại vô số phòng trống) lương thực đầy đủ, thậm chí Đỗ Duy còn hạ lệnh những người này buổi sáng rời khỏi giường làm việc đến khi mặt trời lặn là có thể nghỉ ngơi, mỗi ngày giữa trưa còn có một quảng thời gian nghỉ ngơi.
Mà việc làm cũng không quá nặng nhọc, chỉ là có chút kfy quặc mà thôi… trong xưởng bọn họ nghe theo lệnh của ngài Solskjaer, đem rất nhiều dược liệu cùng bột phấn kỳ lạ hòa tan với nhau, sau đó lại sản xuất một lượng lớn…. …
Những người này dĩ nhiên không biết, dùng các loại dược tài làm ra cái gì, đó chính là phát minh của ngài Solskjaer:"hỏa ma pháp nguyên tố" Đỗ Duy chính là trông cậy vô đám thuốc nổ này rất nhiều.
Công việc bên phía ngài Poll càng quái dị hơn, bọn họ khai hoang một mảnh đất trong thành, các loại thực vật, cây cối được chặt xuống, rồi ngài Poll dạy bọn họ đẻo gọt… … rồi trong số tù phạm chọn ra một số người khéo tay, đem cây gỗ tiến hành…. điêu khắc!
Trong phạm vi của căn cứ sản xuất, quy củ cũng không quá nghiêm khắc, cơm ăn chốn ở đều đầy đủ, nhưng Đỗ Duy có một nghiêm lệnh: phải nhẫn nại, không được rời thành!
Trong khoản thời gian này,có một kẻ không biết sống chết âm thầm bỏ trốn, kết quả vừa tới cửa thành liền bị binh lính bắt lại. Sau đó Đỗ Duy tàn nhẫn hạ lệnh đập gãy hai chân hắn.
-Ta có thể cho các ngươi hi vọng nhưng cũng có thể lấy đi tính mạng của các ngươi, cho nên trong vòng năm năm các ngươi nên nhớ kỹ điểm này.
Đỗ Duy tuyên bố với bọn tù phạm như vậy.
Hôm nay sáng sớm, Đỗ Duy không thể không rời xưởng sản xuất, bởi vì hắn nhận được tin, em trai và em gái của hầu tước Listeria phu nhân đang trên đường đến tỉnh Desa, dựa theo tin tức truyền đến tối nay bọn họ sẽ tới thành kỳ tích.
Dựa theo quan hệ tốt đẹp với gia tộc Listeria, Đỗ Duy thân là chủ nhân của tỉnh Desa đương nhiên phải chạy ra nghênh đón bọn họ.
Nhất là, hắn đối với nhan sắc của em gái phu nhân Listeria rất ư là tò mò…