Ác Ma Pháp Tắc

Chương 243: Đổ máu vì ta!




-Nếu như không có ta! Tương lai hai năm tới của các ngươi vật lộn dưới roi da của kẻ giám sát, chảy tới giọt mồ hôi cuối cùng, khô tới giọt máu cuối cùng mà chết đi! Các ngươi bị xử chết đều là tội nhân, là tù nhân, thậm chí là nô lệ. Vận mệnh của các ngươi đầy tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết cùng bóng tối.
Đỗ Duy đứng trên xe, từ trên cao nhìn xuống, không hề kiêng kỵ đả kích tôn nghiêm những người này. Hắn muốn hiệu quả như vậy, đạp những người này dưới chân một cách không thương xót, giày xéo một cách không thương xót!
-Những cái tên của các ngươi vĩnh viễn bị khắc trên cây cột sỉ nhục! Không ai nhắc tới vương gia cận vệ quân đệ nhị sư đoàn kia, đều sẽ nhổ một bãi nước bọt, sau đó chửi một câu "bọn phản quân chó má". Đúng vậy, không sai, các ngươi chính là như vậy!
Nói tới đây, Đỗ Duy hòa hoãn lại một chút, ánh mắt hắn mang theo áp lực, chậm rãi đảo qua toàn trường. Hắn nhìn thấy trong ánh mắt một số người lộ ra vẻ bi ai cùng sợ hãi – sự sợ hãi đối với vận mệnh.
-Đương nhiên!
Hắn đột nhiên thay đổi ngữ khí:
-Một số người trong các ngươi cảm thấy mình rất có bản lĩnh ….. Phải, không sai, rất nhiều người bị đày tới tây bắc đều chọn một con đường tưởng rằng có thể sinh tồn …… chạy trốn.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Nhưng chạy trốn có hữu dụng ư? Các ngươi có thể chạy tới nơi nào? Khi các ngươi bị tước đi tự do, tước đi hết thảy vinh dự, tội lỗi của các ngươi đã được nhắn tới quê quán của các ngươi rồi!
Cha mẹ, vợ con, anh em, người yêu của các ngươi đều đã biết sự sỉ nhục của các ngươi! Cho dù các ngươi có thể trở về ….. có thể tránh được sự truy bắt trên đường, có thể vượt qua ngàn núi vạn sông, giống như một con chó gần chết chật vật đào thoát trở về, các ngươi cũng chỉ có thể tìm một cái hang, không sai, là một cái hang, giống như chó trốn trong hang. Các ngươi cả đời đều không thể gặp lại ánh sáng, Bởi vì chỉ cần lộ diện, sẽ có hình phạt treo cổ đợi các ngươi. Vào ban đêm, mỗi khi nghe được có tiếng bước chân người đi qua, các ngươi sẽ bị đánh thức, lo lắng không yên cả ngày! Hơn nữa căn cứ theo pháp lệnh phạm tội của đế quốc, nếu như các ngươi chạy trốn, người trong gia đình của các ngươi cũng bởi vậy mà bị trừng phạt, chờ đợi hình phạt lao dịch "ưu tiên" của bọn họ.
Có người trong ánh mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng, tuy nhiên nhiều người cũng đã nghe được dụng ý trong lời nói của Đỗ Duy, nhìn Đỗ Duy trên xe bò với ánh mắt sôi sục cùng chờ mong.
-Vận mệnh của các ngươi thay đổi bắt đầu từ hôm nay.
Đỗ Duy chỉ xuống dưới:
-Bởi vì hôm nay ta tới đây, ta sẽ thay đổi vận mệnh vốn bi thảm, đen tối, tuyệt vọng của các ngươi!
Ta có thể sắp xếp cho các ngươi, giúp các ngươi tránh được cái chết thê thảm, tránh được vận mệnh vĩnh viễn không có hy vọng. Các ngươi bây giờ là tù nhân, là một tù nhân không đáng giá một xu, nhưng bởi sự hiện diện của ta……. Nghe đây, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, cho các ngươi có thể một lần nữa có được tự do, đạt được hy vọng ……. Cơ hội một lần nữa có được vinh dự cùng tôn nghiêm!
Câu nói cuối cùng đã điểm cháy hy vọng trong lòng mọi người. Tất cả mọi người ngẩng cao đầu, nhìn vị công tước cao quý trên đài.
-Ta.
Đỗ Duy hét lớn nói:
-Đỗ Duy- Rudolf. Công tước hoa Tulip của đế quốc, ta ban cho các ngươi hy vọng, ta cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi một lần nữa cầm vũ khí lên, mặc áo giáp vào, mà việc các ngươi phải làm, đó là nắm lấy cơ hội, dùng nỗ lực lớn nhất của các ngươi nắm lấy hy vọng này.
Sau đó hãy chứng minh cho ta xem, các ngươi có thể đạt được tự do cùng vinh dự của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, trường kiếm của ta hướng tới nơi nào, các ngươi phải tới đổ máu cho ta, tới chiến đấu hăng say. Còn lại là ta, sẽ ban cho các ngươi tự do, vinh diệu! Còn có ……đất đai và giàu có.
Nói xong câu cuối cùng, Đỗ Duy cố ý dừng lại một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị giống như ác ma:
-Hãy hoan hô nào, các ngươi những tù nhân, những kẻ vốn đã bị phán tội, bị quyết định vận mệnh, những người các ngươi hẳn là sẽ bị dẫm đạp dưới chân, tính mạng tù nhân còn đê tiện hơn bùn đất. Bắt đầu từ bây giờ, vì vận mệnh sắp được thay đổi của các ngươi, hãy hoan hô nào, ngay tại đây, vào lúc này, hãy tỏ lòng trung ta, sau đó ta sẽ ban cho các ngươi ……. Sự tự do.
Đám người trong một bầu không khí yên tĩnh, sau một hồi ngắn ngủi im lặng bùng phát ra một trường hoan hô nhiệt liệt. Còn có người bởi quá kích động mà lớn tiếng rống lên, rất nhiều người kích động xé toạc y phục tù nhân trên người xuống, mở rộng hai cánh tay ngửa mặt lên trời thét to.
Sau đó, Đỗ Duy từ trong tay Robert tiếp lấy một thanh trường kiếm. Hắn "xoạt" một tiếng rút kiếm ra, kiếm phong chỉ vào đám người đông nghịt ở trước mắt, trên mặt mang theo vẻ uy nghiêm. Đám người dần yên lặng, sau đó bắt đầu có người quỳ xuống, một người …. Hai người…… mười người….. trăm người ……
Khi làm toàn trường bốn ngàn người toàn bộ quỳ trên mặt đất, Đỗ Duy hài lòng gật đầu, sau đó trầm giọng nói:
-Tốt, sự thuần phục của các ngươi là tưởng thưởng lớn nhất mà ta có được. Bây giờ, ta lấy danh hiệu công tước của đế quốc, khôi phục sự tự do của các ngươi, cũng sẽ ban cho các ngươi chức danh, các ngươi sẽ là sư đoàn bộ binh đầu tiên của gia tộc hoa Tulip của ta."
-Ngài công tước vĩ đại!
Cũng không biết ai là người thứ nhất hô lên trước, sau đó vô số thanh âm bùng phát lên. Bọn họ dùng thanh âm lớn nhất cảm kích vị thiếu niên công tước này kéo mình lại từ trên con đường tử vong, dùng tiếng nói lớn nhất ca ngợi Đỗ Duy.
-Các cậu bé.
Đỗ Duy ha ha cười to:
-Bây giờ, ta ra lệnh, theo đội hình diễn tập, toàn thể xoay người về phía sau. Mục tiêu của các ngươi chính là ngoại thành, nơi ở ngoài thành năm dặm, nơi đó cung cấp cho các ngươi đồng phục …… còn có thức ăn nóng. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Thức ăn nóng" – khi nói ra câu cuối cùng này, trong đám người bùng phát tiếng hoan hô còn lớn hơn nữa. Sau đó những kẻ đã đói bụng một đêm, thức cả đêm ngồi trên quảng trường tới hừng đông này, mỗi người đều phảng phất như đánh tiết canh gà, nhiệt tình kích động, xếp hành chỉnh tề thậm chí có thể so với nghi thức duyệt binh, xoay người sau đó dựa theo mệnh lệnh của Đỗ Duy dùng đội hình diễn tập quay đầu bắt đầu hướng ra ngoài thành.
Giọng nói của Đỗ Duy có chút khàn khàn, mới vừa rồi hắn lớn tiếng hô lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi. Hắn từ trên xe bò nhảy xuống, nhìn kỵ sĩ Robert một cái, mỉm cười nói:
-Tốt lắm, kỵ sĩ Robert, bây giờ ngươi mau đi đi, đuổi theo đội ngũ của các ngươi. Những người này sau này do ngươi thống lĩnh.
Robert có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Duy.
-Sao vậy?
Đỗ Duy cười cười, sau đó trầm giọng nói:
-Robert thống lĩnh các hạ?
Nhìn đám người đông nghịt chỉnh tề chạy ra ngoài, Beadero có chút kinh hoảng, hắn không nhịn được nhắc nhở Đỗ Duy:
-Thưa…… thưa ngài, nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngài không phái người theo trông coi sao? Nếu như bọn họ tạo phản ….. hoặc là bỏ chạy …..
Đỗ Duy nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
-Sẽ không đâu, bởi vì ta đã cho thứ bọn họ cần nhất – hy vọng!
Đỗ Duy cũng không dừng lại quá lâu tại thành Tai To. Sau khi thu nhận bốn ngàn người này, hắn lập tức rời khỏi thành Tai To, tuy nhiên trước khi đi, vị thống lĩnh Beadero kia tâm tình dường như có chút phức tạp. Một mặt, hắn nội tâm hy vọng ngài công tước mau rời khỏi …….
Dù sao hắn trong lòng vẫn còn có một chút tính toán. Thời gian mau tới giữa trưa, nếu như vị công tước này muốn lưu lại ăn cơm, thành Tai To hiện giờ cũng không có thứ gì ăn ngon uống tốt để chiêu đãi vị quý nhân này. Nhưng mặt khác, Beadero dường như đối với vị công tước này có chút ……
Nói thế nào đây, hắn trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái: có lẽ, sự thay đổi vận mệnh của chính mình có thể liên quan tới vị công tước trẻ tuổi này! Khi đưa Đỗ Duy ra khỏi thành, Đỗ Duy dọc đường đi cũng không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng đánh giá thành tội ác tại nơi này. Trước lúc hắn lên xe ngựa khởi hành, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn thống lĩnh Beadero một cái. Lúc này, trên mặt hắn lộ ra một tia mỉm cười:
-Thống lĩnh các hạ Beadero, ngươi ….. muốn có được một cơ hội thay đổi vận mệnh không?
Beadero trong lòng kích động, hắn quỳ gối như bò trên mặt đất:
-Công tước!
Đỗ Duy chỉ vào thành Tai To phía sau Beadero:
-Trong thành của ngươi, hằng năm giam giữ trên vạn tù nhân cùng nô lệ, đúng không?
-Đúng vậy.
Beadero gật đầu:
-Cái đó, đều có thể là tiền tài đấy.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Ở đây chiếu cố tốt cho tù nhân đi, không phải bỏ đói bọn họ, để tất cả cho ta nuôi dưỡng tốt, ta sẽ phái người đến tìm ngươi.
Sắc mặt Beadero có chút cổ quái……. Nuôi dưỡng tốt những tù nhân cùng nô lệ này? Nhưng lương thực …….
Đỗ Duy lập tức nhìn ra sự khó xử của vị thống lĩnh này:
-Lương thực, ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi, tuy nhiên ….
Hắn vẫy vẫy tay với Beadero. Vị thống lĩnh này vội vàng bước nhanh tới bên cạnh hắn, khom lưng xuống.
-Đây là bí mật giữa ta và ngươi.
Đỗ Duy lưu lại một nụ cười, sau đó xoay người vào trong xe ngựa.
Thành của tội ác này mỗi năm…… không, mỗi tháng lại có một số lượng lớn tội phạm cùng nô lệ được đưa tới đây! Những người đó đến từ các nơi khác nhau. Bọn họ không có hy vọng, không có tương lai! Nhưng nếu như ta có thể cho một họ một tia sáng …… bọn họ sẽ cam nguyện để nắm đước một tia hy vọng cho dù là hư ảo kia mà để lại một giọt máu cuối cùng! Đổ máu vì ta!