Ác Ma Pháp Tắc

Chương 159: Mầm loạn đế quốc




Nào là bàn tay không lành lặn, nào là trang phục của người hầu, lại còn cả khí chất nữa …Tất cả những điều này làm Đỗ Duy liên tưởng đến đêm hôm mình gặp ám sát tại Cự Mộc trấn khi trên đường trở lại đế đô.
Sát khí vừa hiện lên mặt Đỗ Duy thì gã người hầu này lập tức phát hiện ra. Vẻ mặt hắn nguyên lúc đầu không hề có cảm xúc, trông giống như gỗ đá cũng đã xuất hiện một tia cảnh giác. Hắn lui ra sau một bước trong mắt thình lình phát ra một tia lấp lánh nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy .
Tay của Đỗ Duy trong tay áo đã nắm lấy ma pháp quyển trục. Từ sau khi bị ám sát Đỗ Duy đã có một thói quen rất tốt, hắn may thêm hai cái túi bên trong tay áo của trường bào ma pháp sư. Tay áo rộng của trường bào ma pháp sư quả là nơi cất giấu vũ khí rất tốt, bên trong hai cái túi hắn cất một vài ma pháp quyển trục để khi nguy hiểm có thể tung ra bảo vệ mình .
Vào lúc này trong tay Đỗ Duy là một ma pháp quyển trục hóa đá. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm gã người hầu này, chỉ cần hắn có động tĩnh bất thường là Đỗ Duy sẽ ném quyển trục từ trong tay áo ra .
Đúng lúc này, hoàng tử Thần đột nhiên hỏi một cách ấm áp, chậm rãi tiến lên từng bước .
-Bằng hữu thân ái của ta, ngài làm sao vậy? Xem sắc mặt của ngài thì hình như là ngài không được khỏe lắm?
Hành động này quả là rất đúng lúc, khí tức ôn hòa của Thần hòang tử đã đánh tan sát khí giữa Đỗ Duy và gã người hầu kia. Hoàng tử Thần bước đi nhìn như vô tình nhưng lại rất cố ý đứng ngăn ở giữa Đỗ Duy và gã người hầu.
Đỗ Duy miễn cưỡng cười, nhìn vị điện hạ này thật sâu rồi nói:
-Không có gì , chỉ là đột nhiên có chút đau đầu.
Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua hòang tử Thần, dừng lại ở tay gã người hầu kia cười nói:
-Ta chỉ là tò mò một chút , ở nơi này làm sao tay của người hầu này lại…
Gã người hầu kia tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, khom lưng yên lặng cung kính cúi người chào Đỗ Duy. Có điều ngay cả khi hắn chào thì cả người vẫn căng ra như đang chuẩn bị thủ thế. Đỗ Duy vẫn nhìn hắn mà không hề có biểu hiện gì, gã người hầu sau khi chào xong lẳng lặng lui về phía sau rời đi .
-Nơi này không phải là chỗ thích hợp.
Hoàng tử Thần nói nhỏ một câu vào tai Đỗ Duy.
Đỗ Duy chớp mắt nhìn ánh mắt thâm thúy của vị điện hạ trẻ tuổi này, hắn ho khan che dấu sự bối rối:
-Ta chỉ là có chút tò mò thôi mà.
Sau đó, hoàng tử Thần đưa Đỗ Duy ra khỏi cửa đến ban công .
Ban công này rất lớn, đá lát sàn màu xanh trong đêm tối phát ra một lọai khí tức thần bí. Đỗ Duy chú ý nhìn một pho tượng võ sĩ cổ xưa ở trước mặt . Pho tượng võ sĩ này tay cầm trường kiếm, mặc khải giáp đứng phía trên một bệ bằng đá. Đỗ Duy đến gần hơn để nhìn rõ mặt của pho tượng. Đôi mắt đương nhiên là được làm bằng đá quý, trường kiếm trong tay cũng là được điêu khắc từ ngà voi. Dưới ánh trăng mờ ảo, pho tượng phát ra ánh sáng lung linh ấm áp .
Đỗ Duy sau khi ngắm pho tượng một lúc đột nhiên nói:
-Nơi này là sân sau, hẳn là nơi của quân đội rồi.
Hoàng tử Thần một tay tựa vào lan can, tay kia cầm một ly rượu thủy tinh, nghe Đỗ Duy nói xong chưa trả lời ngay mà nhấp một ngụm rượu nhỏ rồi hít một hơi thật sâu mỉm cười nói:
-Nhìn kìa , nơi này thật là đẹp. Trong khu vườn phía dưới hoa hồng đã nở đẹp lắm… Nếu như có thể dưới trăng và hoa này cùng đi với người con gái mà mình yêu mến thì quả là tuyệt vời.
Thần hòang tử vừa nói vừa xoay người nhìn Đỗ Duy:
-Anh bạn của ta, nói cho ta biết ngài đã có cô gái mà mình yêu mến không ?"
-…......
Đỗ Duy yên lặng liếc nhìn vị điện hạ này một cái, cẩn thận suy nghĩ một lúc….
Cô gái mà mình yêu mến .
Không biết tại sao khi nghĩ đến điều này trong đầu Đỗ Duy lại hiện ra hình ảnh ngày đó tại cảng Walker mình và Vivian bé nhỏ chia tay: Cô bé ma pháp sư xinh đẹp kia nói chuyện lắp bắ , khuôn mặt lúc nào cũng hồng lên bỗng khép nép hôn nhẹ lên mặt mình .
-Có lẽ là có.
Đỗ Duy không tự chủ mỉm cười trả lời .
Hoàng tử Thần lẳng lặng nhìn Đỗ Duy, gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra một tia buồn bã mơ hồ:
-Đáng tiếc là ta lại không có.
Vừa nói hắn vừa lắc đầu uống sạch ly rượu trong tay rồi đặt xuống đi đến bên cạnh Đỗ Duy, mỉm cười nói:
-Mới vừa rồi ngài đóan không sai, nơi này là sân sau .. Đúng là chỗ của quân đội
Trên mặt của Đỗ Duy nghe xong không có biến đổi gì .
-Ta không biết vừa rồi vì sao ngài lại làm như thế.
Hoàng tử Thần khẽ nhíu mày:
-Nhưng là ta phải nhắc nhở ngươi rằng ở nơi này không được phép làm điều gì quá mức bình thường. Ở đây vốn nguy hiểm hơn ngài tưởng tượng rất nhiều.
Nói đến đây, Thần hoàng tử liếc nhìn Đỗ Duy một cái
-Ngài đang suy nghĩ điều gì đó ?"
-Không có gì.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Chỉ là biết được chỗ như vậy hóa ra lại là nơi đóng trại của quân đội nên có nhiều ý nghĩ lung tung. Đường đường quân đội của đế quốc bỗng nhiên lại xuất hiện tại chỗ này….
-Đúng thế.
Trong ánh mắt của Thần hoàng tử hiện lên một tia u buồn , thấp giọng nói:
-Rất đáng buồn…Có lẽ đây là dấu hiệu báo trước đại lọan sẽ xảy ra đây.
Hắn đột nhiên thở dài sóng vai đứng cùng Đỗ Duy:
-Điều này thật ra không có gì là bí mật, nội bộ quý tộc tại đế đô trong lòng ai cũng biết rõ cả, chỉ là không ai biết thời khắc sẽ xảy ra mà thôi. Ngay cả cha ta cũng biết nơi này của quân đội, biết rằng quân đội tại xung quanh đế đô tạo ra những nơi như thế này… Ha ha ! Đường đường là quân đội của đế quốc, quân đội bảo vệ sự vinh quang của đế quốc hóa ra lại làm ra loại chuyện như thế này. Ngài nghĩ rằng cha ta vui vẻ với chuyện này sao? Mỗi lần nhắc đến nơi này ông ấy đều nổi giận đến mức đập vỡ đồ đạc xung quanh… Nhưng là đâu có biện pháp gì khác? Coi như là mấy vị lão thành trong bộ Thống sóai, kể cả cha ngài nữa không ưa thích gì địa phương này thì cũng không làm gì được.
-Tại sao vậy ?
-Vì tiền!
Thần hoàng tử cười khổ
-Bởi vì sự thiếu hụt quân phí.
Vừa nói, Thần hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời, khe khẽ thở dài:
-Cha của ta, hòang đế bệ hạ Augustin VI, người thống trị đại lục này đã tại vị làm vua bốn mươi năm… Nói thật lòng là nếu như ông ấy sinh ra tại thời chiến loạn… Ví dụ như thời đại của Aragon, hoặc là thời kỳ đại lọan mà Augustine gia tộc lên ngôi để cứu đế quốc thì với tính cách của cha ta ông ấy chắc chắn sẽ trở thành một vị vua sáng suốt mạnh mẽ! Ông ấy rất thích võ thuật, lại rất phô trương, thích nhất là nam chinh bắc chiến không ngừng nhằm thỏa mãn ước muốn vinh quang của mình… Thật ra điều này cũng không phải là khuyết điểm, nếu như tại thời đại chiến lọan thì sẽ ưu thế rất lớn với một vị vua. Chỉ là đáng tiếc ông ấy sinh vào thời đại đế quốc đã ổn định…. Nhưng mà tại lịch sử ngàn năm của đế quốc thì quốc thế đến lúc cực thịnh sẽ bắt đầu đến thời kỳ suy thóai! Đây là thời kỳ như vậy! Nhưng mà cuối cùng lại sinh ra một vị vua có trong lòng tràn đầy dục vọng chinh phục như vậy quả không phải là phúc của quốc gia rồi.
Đỗ Duy không hề nói gì - đối tượng dù sao cũng là hòang đế đương nhiệm của đế quốc, ở sau lưng mà nói xấu vua chính là một tội lớn. Đối phương dù sao cũng là đứa con trai yêu thích của hòang đế, cho dù nói sau lưng lão vài câu không tốt cho dù để người khác biết được cũng không sao, nhưng là mình thì vạn lần không thể trả lời được !
-Cha ta tại vị bốn mươi năm, đáng tiếc là đại lục đã hòan tòan thống nhất, làm gì còn nơi nào để ông ấy chinh phục cũng như phát tiết dục vọng chinh phục của mình ? Chỉ còn duy nhất là sa mạc tây bắc lúc này cuối cùng có một ít dị tộc vẫn còn ngoan cố, cha ta đã tổ chức một lần viễn chinh sa mạc giết chết mười vạn dị tộc, tiêu diệt một lúc mười vạn dị tộc khiến máu nhiễm đỏ cả một vùng cát vàng. Năm đó được gọi là "Năm tháng của máu chảy" Ai…. Cha ta đúng là quá nóng nảy .. Dị tộc này mặc dù có chút cứng đầu nhưng đều là chỉ nháo nhào một chút mà thôi, tổng quan mà nói thì vẫn còn chịu sự thống trị và khống chế của đế quốc. Nhưng là bởi vì cha ta trong lòng vốn không yên, nay tìm được mục tiêu để phát tiết thì liền không để ý đến điều gì nữa…Hao phí một đời đè nén biến thành một cỗ khí giết chóc. Dị tộc lần bị chinh phục đó đã chịu tổn thất rất lớn, nhưng mà huyết cừu giết hại mười vạn người đã khiến cho dị tộc và đế quốc từ nay đã kết thành huyết hải thâm cừu, chính sách trấn an ban đầu đã không còn kết quả nữa . Ôi…. Đáng tiếc cho hòang đế tiền nhiệm, cố gắng suốt ba mươi năm của tổ phụ ta đã bị cha ta một đao chém đứt, hóa thành tro bụi !
Nói đến đây , Thần hòang tử liếc nhìn Đỗ Duy
-Lần viễn chinh sa mạc đó ngài biết chứ ?
Đỗ Duy gật đầu .
Mặc dù cuộc chiến tranh đó phát sinh hai mươi năm trước, lúc ấy Đỗ Duy còn chưa đi đến thế giới này. Nhưng đã đọc qua rất nhiều sách sử và văn hiến, Đỗ Duy cũng đại khái biết được cuộc chiến tranh kia . Nguồn truyện: Truyện FULL
Tại tây bắc đại lục có một sa mạc rộng lớn. Sâu bên trong sa mạc theo hòan cảnh địa lý mà nói thì là một vung thảo nguyên dài và hẹp chạy đến Tuyết sơn. Tại vùng đất đó có một dị tộc du mục sinh sống . Dị tộc này trời sinh vốn mạnh mẽ không chịu khuất phục, cường tráng vũ dũng. Dân tộc đó đã từng bị đế quốc chinh phục tại thời đại của Aragon. Nhưng là dù sao giữa vùng đất của đế quốc và dân tộc trên thảo nguyên cách nhau một vùng sa mạc rộng lớn, điều này trở thành chướng ngại lớn nhất của đế quốc đối với việc khống chế vùng đất này. Mấy trăm năm trở lại đây, khống chế của đế quốc đối với dân tộc bị chinh phục kia đã yếu đi rất nhiều. Dân tộc kia cũng thường xuyên tạo ra những cuộc phản lọan quy mô nhỏ khiến đế quốc phải nhiều lần chinh thảo. Đương nhiên là đế quốc luôn chiến thắng, nhưng sa mạc rộng lớn luôn làm đế quốc phải gánh chịu những tổn thất nghiêm trọng , mỗi lần chiến tranh giành thắng lợi thì thường là mất nhiều hơn là được .
Khi mà cha của hòang đế hiện tại Augustine VI còn tại vị, ông ta là một vị vua có lòng khoan dung, đối với dân tộc nhiều lần quấy nhiễu đế quốc thực hiện chính sách hòa giải. Phương châm là bỏ việc trú quân tại thảo nguyên , đơn giản thay việc đàn áp bằng các chính sách nhân nhượng hòa giải, đồng thời thực hiện thủ đọan phân hóa nội bộ nhằm làm yếu đi đám sói thảo nguyên cường hãn này .
Cố gắng này trong suốt ba mươi năm mang lại hiệu quả rất tốt. Trong ba mươi năm dị tộc không hề xuất hiện phản lọan .
-Nhưng sau khi Augustine VI kế vị liền thay đổi phương châm, đối với dị tộc sử dụng chính sách đàn áp. Kết quả cuối cùng khiến cho dị tộc vốn ban đầu đã chia năm xẻ bảy lại một lần nữa trở nên đòan kết. Hai mươi năm trước tiến hành một hồi phản lọan. Đế quốc tổ chức mười vạn đại quân vượt qua sa mạc chinh thảo, hao phía gần ngàn vạn quân phí kim tệ, tử thương cơ hồ một nửa quân đội, huyết tẩy thảo nguyên cuối cùng cũng đã dẹp tan được cuộc phản lọan kia. Cũng là để thị uy đế quốc đã giết hại mười vạn người của đối phương, trong đó có cả tù binh chiến tranh lẫn bình dân ! Lần chiến tranh đó đế quốc hao phí gần một nghìn kim tệ, tổn thất mấy vạn quân tinh nhuệ, trong đó có một số lượng lớn không phải chết khi chiến đấu mà chết tại sa mạc! Kết quả đế quốc chiếm được cái gì chứ Xong hết mọi thứ thì đúng là thỏa mãn dục vọng chinh phục của cha ta nhưng không thể moi từ tay của dị tộc ra một đồng kim tệ, hơn nữa lại còn kết huyết hải thâm cừu với đối phương! Bây giờ tại thảo nguyên vẫn còn đóng hai vạn quân đội Hai vạn quân kia theo lý thuyết là một phần của quân đội đế quốc, việc cung cấp nhu yếu phẩm rất khó khăn, nếu muốn phải vượt qua sa mạc . Hơn nữa nếu muốn trấn áp dị tộc phải là kỵ binh chính quy tinh nhuệ, tiêu hao gấp nhiều lần so với quân đội có cùng quy mô ! Chỉ là hai vạn thủ bị quân của một địa phương hàng năm tiêu tốn bằng cả một quân đòan của đế quốc! Đế quốc hàng năm đã tổn hao quân phí để duy trì một quân đòan lại còn phải duy trì hai vạn quân đội như vậy! Duy trì nhiều năm như thế… Quân phí hao phí chỉ có thể nói là càng kinh khủng"
Nghe đến đó, Đỗ Duy đột nhiên không nhịn được nói một câu
-Thật đáng tiếc, nếu như lúc đầu mà làm một lần cho xong thì….
Hòang tử Thần trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia kỳ lạ, nhìn Đỗ Duy thật sâu
-Ngài nói cái gì ?
Đỗ Duy sắc mặt đầy hàn khí , lạnh lùng nói:
-Cuộc chiến tranh hai mươi năm trước giết chết mười vạn người của đối phương , thâm cừu đã kết hạ! Nếu như vậy sao không làm một làm luôn cả hai…
Hắn đưa tay lên ra dấu chém xuống , thản nhiên nói
-Cái thảo nguyên hẹp dài kia bất quả chỉ là một hành tỉnh của đế quốc mà thôi! Dị tộc trên thảo nguyên tổng cộng có thể có bao nhiêu người? Tính tóan sơ bộ thì chỉ có thể có khỏang một trăm vạn dân. Trong một trăm vạn dân trừ đi người già phụ nữ trẻ con ra thì có thể có tối đa ba mươi vạn thanh niên khỏe mạnh! Một lực lượng lớn như vậy tại sao không hòan tòan diệt cỏ tận rễ? Hừ… Nếu đã giết mười vạn thì giết thêm chín mươi vạn cũng không là chuyện gì lớn! Với quốc lực của đế quốc thì một lần nữa tổ chức quân đòan chinh phạt hòan tòan tiêu diệt dị tộc này, làm một lần cho xong từ nay về sau! Mặc dù hao phí trong thời gian ngắn là rất lớn , nhưng là chấm dứt việc xảy ra phản lọan sau này, xem như là cắt đi một cái nhọt trên người đế quốc.
Thần hòang tử trong lòng ngạc nhiên…. Thiếu niên bé nhỏ trước mắt này sao lại có thủ đọan tàn nhẫn như vậy?!
-Ngài nói không sai
Thần hòang tử cười khổ:
-Năm đó cha ta cũng có ý tưởng như thế… Hừ, cha ta cũng không phải hồ đồ, cũng biết đạo lý đau lâu không bằng đau một lần. Thủ đọan và ý tưởng đó mặc dù tàn độc nhưng là nếu làm thật cho dù mang tiếng bị chửi mắng là đồ phu cũng có thể mang đến cho đế quốc sự hòa bình vĩnh cửu ở tây bắc! Chỉ là đứng ra ngăn trở ông ấy là thần điện! Đám thần côn này lòng dạ phản trắ , tự nhiên không muốn thấy hòang thất chúng ta an ổn! Hừ hừ, vào một buổi tối giáo tông kia đột nhiên vào hòang cung cùng cha ta nói chuyện , dùng danh nghĩa giáo hội bức bách cha ta khuất phục… Hừ ! Khi giết mười vạn người thì không thấy giáo tông xuất hiện! Đến khi huyết cừu đã kết hạ xong thì lại ngăn cản cha ta tiếp tục! Biện pháp như thế quả là có dụng ý vô cùng thâm hiểm!
Đỗ Duy gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Thần điện tự nhiên sẽ không muốn chứng kiến hòang thất đế quốc an bình…lưu lại nội lọan ở tây bắc làm cho hòang thất có địa phương phải phâm tâm đối với thần điện tự nhiên là có chỗ tốt". Mâu thuẫn giữa thần điện và đế quốc dùng cái nhìn của Đỗ Duy từ kiếp trước mà nhận xét thì đúng là tuyệt đối không thể dung hòa! Đối lập giữa thần quyền và hòang quyền làm sao có thể dung hợp?
-Mối họa của tây bắc là từ những điều này! Hai mươi năm đã qua quân phí hao tổn mỗi năm đều bằng một quân đòan. Duy trì hai vạn quân như vậy hao phí vô số quân phí… Hừ, nhưng là nếu như đối phương thật sự muốn phản lọan, cách một sa mạc như vậy đại quân đế quốc không cách nào cứu viện được, chỉ bằng hai vạn quân kia chưa đến mười ngày sẽ bị đối phương tiêu diệt! Hai mươi năm đã qua nguyên khí của dị tộc cũng đã khôi phục. Cuộc phản lọan này bộc phát chỉ là vấn đề sớm hay muộn !
Hòang tử Thần cười lạnh một tiếng
-Nhưng là bây giờ ư ? Với quốc lực một lần nữa tiến hành không hề có thu họach chiến tranh với sa mạc, đế quốc có thể kiên trì bao lâu? Lo lắng thì dù sao cũng còn chưa xảy ra điều này… Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là vùng biển phía nam!
Nhắc đến nam dương, tinh thần của Đỗ Duy trở nên tập trung hơn bởi vì cha hắn, bá tước Raymond chính là dựa vào quân công của ba lần suất lĩnh hạm đội viễn chinh vùng biển phía nam mà thẳng tiến đến vị trí thủ lĩnh quân đội như bây giờ .
-Tuyến đường biển phía nam càng mở rộng , viễn chinh của đế quốc càng phải thực hiện liên tục, việc này ngay từ đầu đã là một sai lầm lớn ! Hừ , đường biển vốn đầy nguy hiểm, vùng biển phía nam mặc dù trù phù giàu có nhưng là cho dù là vùng đất giàu có đến thế nào cũng không thể chịu đựng được tần số thu họach như vậy! Theo tính tóan của ta thì thực hiện việc viễn chinh đối với vùng biển phía nam không phải là không được, nhưng ít nhất phải bảy tám năm tiến hành một lần mới thỏa đáng! Nhưng là bây giờ thì sao, hừ, chỉ chưa đến hai ba năm đã tổ chức hạm đội viễn chinh…. Kết quả là để khoe khoang vũ lực đế quốc đã thành lập một lực lượng hải quân khổng lồ vô cùng lãng phí! Hừ hừ… Chỉ để đối phó với đám người ở vùng biển phía nam sao? Ta tính tóan qua thì, Đỗ Duy các hạ, cha của ngài, bá tước Raymond đại nhân ba lần viễn chinh trước còn ít nhất có thể mang lại nguồn thu cân bằng với quân phí. Nhưng là mười lăm năm gần đây đã tiến hành bốn lần viễn chinh với vùng biển phía nam… Lần gần đây nhất đế quốc đã tổn hao một ngàn sáu trăm vạn kim tệ cho quân phí, cuối cùng thu họach từ viễn chinh lại quá nhỏ, chưa đến một trăm vạn kim tệ… Vùng biển phù nhiêu phía nam đã trở nên bần cùng rồi! Xa về phía nam tại một vùng biển mà hải quân đế quốc chúng ta cũng khó mà tiến đến đã thành lập một liên hợp vương quốc…. Ôi , đây cũng là một cái mầm lọan! Đáng tiếc cha ta không nghe ta khuyê , ông ta vì thỏa mãn sở thích nghe tin chiến thắng của mình gần đây còn dự định tiến hành viễn chinh một lần lần nữa… Vừa mới rồi lại bắt buộc tài chính đại thần phê duyệt ba trăm vạn kim tệ để kiến tạo cự hạm .
Hòang tử Thần chau mày:
-Vào thời điểm này đây sẽ là một lần viễn chinh mà không có chút thu họach nào , như vậy là quá lãng phí quốc lực chỉ vì thỏa mãn sự khoa trương…. Tài chính của đế quốc đã đến thời điểm vô cùng nguy hiểm! Đế quốc nếu muốn duy trì gần năm mươi vạn thủ bị quân địa phương, nếu muốn duy trì Bạo Phong chủ chiến quân đòan, còn có cận vệ quân đòan ở đế đô còn có hai vạn quân vốn tiêu tốn rất nhiều ở tây bắc, rồi quân phí của viễn chinh hải quân…. Tòan bộ những thứ này cộng lại, lại thêm cha ta tổ chức nghi lễ khải hòan mừng chiến thắng cứ hai ba năm một lần, các lần khánh điển…. Ngài có lẽ không biết vì vấn đề quân phí mà mấy vị lão thần trong bộ Thống sóai đều đã đầu tóc bạc trắng .
Đỗ Duy im lặng , hồi tưởng lại hình dáng của cha trong lần trở về nhà vừa rồi thấy rằng quả thật ông ấy đã già đi rất nhiều .
-Bây giờ thủ bị quân đã bắt đầu có một bộ phận tiến hành tự cung tự cấp, ta biết mấy quân đòan thủ bị quân ở phương nam đã ba năm không hề đổi mới vũ khí rồi! Ngay cả Bạo Phong quân đòan tinh duệ hàng năm cũng chỉ có thể có được sáu phần quân phí! Duy nhất có thể có được tòan bộ quân phí là cận vệ quân đòan của đế đô , ngòai ra thì các quân đòan chủ chiến chỉ có được sáu phần quân phí, để sống còn chỉ có thể tự mình nghĩ ra biện pháp mà thôi !
Hoàng tử Thần cười khổ chỉ vào gian đại sảnh yến hội ở phía sau, sau đó chỉ vào xung quanh:
-Nơi này! Sân sau chính là được quản lý bởi Bạo Phong quân đòan và một ít đại tướng quân đội cùng các thống sóai ! Bọn họ cũng là bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng biện pháp như vậy để kiếm tiền , nếu không mà nói thì sẽ không đủ quân phí!
Đỗ Duy thở dài, hắn đã sớm cảm giác được đế quốc có rất nhiều ẩn họan nhưng lại không nghĩ thế cục đã đến bước như thế này !
Nhìn lại cảnh thanh bình của ca vũ yến hội tại ở phía sau , các ngả đường ở đế đô hàng ngày vẫn phồn hoa như trước , tất cả đều không biết là căn cơ của đại đế quốc này đã lặng lẽ từ từ vỡ nát .
-Cho nên , ta khuyên ngươi ngàn vạn lần không nên muốn làm ra chuyện gì ở chỗ này !
Thần hoàng tử cười khổ
-Chỗ này vốn là nơi làm ra quân phí, nếu như chỗ này có vấn đề gì thì chính là đắc tội với các tướng lĩnh nắm quyền quân đội, đắc tội với Bạo Phong quân đòan, đắc tội với những chủ chiến quân đòan khác! Bây giờ tiền chính là mạch sống của của bọn họ, nếu như ngươi động vào mạch sống của họ thì đối phương còn có thể bỏ qua cho ngươi sao? Cho nên ngay cả ta cũng không thể dễ dàng gây ra chuyện gì ở đây.
Đỗ Duy nhợt nhạt khom người nói:
-Điện hạ , đa tạ ngài đã nhắc nhở , ta sẽ nhớ kỹ những lời của ngài… Chỉ là ta có một chút nghi vấn
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vị hòang tử này:
-Mới vừa rồi ngài và ta nó chuyện thì những chuyện này đều không phải là cơ mật sao? Điện hạ đối với ta tin tưởng như vậy, ta thực sự không rõ là Đỗ Duy ta có chỗ nào để điện hạ dành cho đặc ân như vậy ?"
-Đỗ Duy
Thần hoàng tử đón nhìn ánh mắt của Đỗ Duy đột nhiên trầm giọng nói:
-Ngài có bằng lòng thề trung thành với ta hay không