"Sao thế?" Ra đến bên ngoài anh ta khẽ nhỏ giọng quan tâm hỏi chứ không hề cả thấy phiền toái bởi bộ dạng của cô thật đáng yêu, giống như mèo nhỏ bị ức hiếp vậy, hai mắt to long lanh ngập nước, môi hơi chu ra, không biết là do xấu hổ hay nghẹn khuất mà hai má hơi phiếm hồng
"Cả thế giới này đều bắt nạt em." Lạc Thuần Hy nghẹn khuất lớn tiếng nói còn vung tay biểu thị
"Hửm?" Ý muốn Lạc Thuần Hy nói tiếp
"Chuyện là như vậy....." Lạc Thuần Hy kể lể hết những chuyện đen đủi trong hai ngày qua vừa kể vừa khóc lóc, la lối, người đi qua nhìn đều có chút buồn cười nhưng chỉ có như vậy Lạc Thuần Hy mới cảm thấy nhẹ nhõm hon
"Số em đúng thật nhọ." Anh ta không nhịn được cảm thán, nhưng trong lòng khi biết cô sắp đính hôn liền cảm thấy trống rỗng hơn nữa đặc biết chướng mắt những tên nam nhân đó, hừ, dám ức hiếp mèo nhỏ của anh
"Mà em muốn tìm chỗ sửa ảnh sao?" Nghĩ mèo nhỏ của mình tâm sự chán rồi sẽ bỏ chốn anh ta liền nhớ đến việc anh này âm mưu dẫn mèo nhỏ đi chơi cho khuây khỏa gia tăng tình cảm chứ không cô quên mất anh thì sau này anh lấy ai chứ. Lạc Thuần hy mà biết âm mưu này chắc chắn sẽ chống nạnh la lớn " Ai thèm lấy anh chứ, nam chủ đúng chẳng phải thứ tốt lành gì."
"Đúng a." Lạc Thuần Hy hồn nhiên trả lời
"Anh dẫn em đi." Anh ta nói rồi nắm tay Lạc Thuần Hy kéo đi
Lạc Thuần Hy nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay mình có chút ngơ ngác chân vẫn bước đều theo, sau đó nhìn đến sau lưng người đang nắm tay mình khẽ mỉm cười. Nhưng nếu biết anh ta là nam chủ không biết còn có tâm trạng để cười không?
Hai người lên xe bus đi một quãng đường khá xa. Trên xe khá là đông may vẫn có chỗ ngồi Lạc Thuần Hy ngồi xe bus có chút ngẩn ngơ, có chút hoài niệm nhìn ra bên ngoài cửa kính. Đã bao nhiêu lâu rồi mới ngồi lên xe bus, nguyên chủ thì chắc chưa nhưng cô thì có, ở thế giới cũ trước đây lúc còn nhỏ không cha không mẹ bản thân được nhận nuôi ở cô nhi viện đã cố gắng dấu đi dị năng khác người, mong có nguời quan tâm chăm sóc xuất phát từ trái tim chứ không phải là sợ sệt, phục tùng một cách lạnh lẽo, khô khan, có lẽ từ lâu cô đã chẳng biết con người mình như thế nào, thật sự thích hay ghét cái gì. Lần cuối cùng ngồi xe bus là năm cô 20 tuổi bắt đầu thoát khỏi vùng an toàn trở thành sát thủ tay vấy đầy máu. Những lần trước ngồi trên xe bus có lẽ là một cô gái lãnh cảm, thiếu thốn tình thương yêu nhưng bây giờ vẫn linh hồn, vẫn cảm giác nhưng hoàn cảnh lại không giống nhau. Có chút hoài niệm nhớ đến cũng có chút muốn chôn vùi mãi mãi
Lạc Thuần Hy cũng không để ý luôn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, nhìn ánh mắt thương tâm của cô anh thật muốn ôm lấy, san sẻ nhưng lại không cách nào thực hiện chỉ đành nhìn cô ngẩn người cho đến khi đến chạm dừng
"Xin chào quý khách." Lạc Thuần Hy bước vào cửa tiệm đây là một cửa hàng nhỏ xây dựng theo phong cách có hơi hướng đến sự cổ kính, trang nghiêm. Đang mải quan sát thì giọng của chủ tiệm vang lên. Chủ tiệm này là một người đàn ông trung niện nước da ngăm, mặt mũi tuy có hơi thô ráp nhưng nụ cười chân thật, giọng điệu hoan nghênh cũng không giống ngời xấu
"Làm phiền anh rửa dùm em cuộn phim này." Lạc Thuần Hy lấy từ máy ảnh ra một cuộn phim đưa cho chủ tiệm
"Được. Hai người ngồi ghế đợi tầm 15 phút ." Chủ tiệm nhiệt tình đáp lại
Ra đến ghế ngồi Lạc Thuần Hy mới nhớ ra, liền quay sang hỏi
"Đúng rồi. Trong giờ làm việc anh ra ngoài như vậy, có sao không?" Vừa hỏi vừa ngước đôi mắt to có hơi chút ngại ngùng nhìn anh ta
"Không sao đâu." Anh ta khẽ xoa đầu, nói bằng giọng an tâm khiến Lạc Thuần Hy liền tin
"À, từ lúc gặp mặt vẫn chưa biết tên của anh. Em tên Thuần Hy." Lạc Thuần Hy cũng có chút xấu hổ từ lúc gặp đã không biết người ta là ai còn làm toáng lên ăn vạ, lại để người ta dẫn mình đi cảm thấy bản thân có chút vô duyên, liền hỏi tên hy vọng có thể làm bạn bè như vậy sau này bản thân nghẹn khuất sẽ có người an ủi, bảo vệ, dỗ dành, càng tốt. Nghĩ đến đây liên có chút tinh thần cười thật tươi lộ hai má lúm đồng tiên đáng yêu
"Anh tên Kỳ Phong." Kỳ Phong nhìn có chút ngây người, cô giống như thiên sứ thật khiến người ta muốn nâng niu, muốn lại gần, muốn chạm vào , ôm lấy nhưng càng sợ tan biến mất
"Ảnh của quý khách đến rồi." Chủ tiệm lên tiếng, nhiệt tình đưa ảnh cho Lạc Thuần Hy.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
"XXX." Lạc Thuần Hy nhận lấy ảnh từ chủ tiệm cũng lễ phép chào hỏi rồi mới ra về
"Cảm ơn quý khách. Hoan nghênh lần sau lại tới."
Vừa đi Lạc Thuần Hy đều lật xem ảnh cảm thấy bản thân chụp ảnh cũng không đến nỗi quá tệ, còn Kỳ Phong đi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn theo vừa nhìn ảnh vừa nhìn Lạc Thuần Hy đang chăm chú xem ảnh . Lật đến tấm Lạc Thuần Hy thơm má Lạc Tử Trình kỳ thực trông có chút ám muội , Kỳ Phong đứng bên canh liền nhịn không được cau mày hỏi
"Bạn trai em à?" Giọng điệu có chút chua. Thầm nghĩ tên nào dám cướp mèo nhỏ của ông? Xem ông băm cả nhà nó ra
"Bạn trai gì chứ? Anh trai em đó." Lạc Thuần Hy lên tiếng trách móc có chút hờn dỗi liền đi nhanh hơn
"Anh trai ruột sao?'' Kỳ Phong tự nhủ vừa nãy bản thân mình cái gì cũng không nói. Nhưng dù là anh trai cũng đâu thể tùy tiện thích hôn là hôn đâu. Có muốn hôn đến hôn anh không phải tốt hơn sao
"Cùng cha khác mẹ." Lạc Thuần Hy nói, sau đó không khí có chút yên lặng, xem ra không muốn nhắc đến chuyện này
"Muộn rồi để anh đưa em về." Kỳ Phong thấy không khí yên lặng như vậy cũng không quen liền lên tiếng phá vỡ không khí quỷ dị này
"Được." Lạc Thuần Hy nghĩ một lúc rồi đáp nhưng trong thâm tâm có chút lo lắng vì không biết bản thân mình là người có gia thế có phải hay không cũng sẽ không quen mà dần xa lánh. Nhưng bản thân không thích nói dối nên thôi cứ mặc kệ dù sao cảm giác Kỳ Phong sẽ không để ý chuyện này mà hủy đi tình bạn đáng quý này. Hai người đã thiết lập một mối quan hệ anh muốn theo đuổi cô, còn cô chỉ đơn thuần muốn làm bạn bè
Tương lai còn dài có xảy ra chuyện gì không ai biết trước được.
----------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay nổi hứng làm dài hơn bình thường nè. Mà sắp được 1K lượt đọc rùi. Cầu vote. Cầu cmt. 1k có quà