Ác Ma Lao Tù

Quyển 2 - Chương 24: Gài bẫy




Tần Nhiên đang lật xem một quyển sách cao tầm nửa người, vô cùng dày nặng được đặt trên một cái giá đặc biệt. Lâu lâu cậu lại ghi chép lại vài dòng vào một quyển vở khác. Mà xung quanh cậu thì có tầm trăm quyển sách cùng loại với quyển cậu đang lật xem.

Chúng đã bị lấy ra khỏi cái kệ sách của chúng rồi đặt đại dưới sàn nhà. Nhưng chúng không hề có một chút hư hao nào mà ngược lại còn được bảo quản vô cùng tốt.

Tần Nhiên không phải là loại người sẽ tùy ý phá hư sách vở. 

Hơn nữa, cậu còn thỏa thuận với vị thủ thư của nơi này: Cậu có thể xem bất kỳ quyển sách nào cậu muốn, nhưng không được tạo ra bất kỳ hư tổn nào cho sách. Nếu không thì cho dù cậu có giấy bổ nhiệm vị trí cố vấn viên của cảnh cục trong tay thì cậu cũng sẽ bị đuổi ra khỏi đây.

Đương nhiên, trước khi bị đuổi thì phải bồi thường cái đã.

May mắn thay, trong nguyên một tuần nay cậu đã thực hiện cái thỏa thuận ấy rất tốt. 

Ngoại trừ việc không có quá nhiều sức lực để sắp xếp lại cái đống sách ấy về lại vị trí cũ.

Nhưng mặc cho ai nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng cộng thêm vẻ mặt mệt mỏi của Tần Nhiên thì cũng không nỡ khiển trách cậu.

Đối với một người không biết mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng thì bạn còn có thể trách cứ người ta không đi xếp lại quyển sách mà phải hai, ba người cùng nhau khiêng thì mới có thể khiêng được lên giá sách sao? 

Xoạt!

Cùng với tiếng lật trang sách, Tần Nhiên đã xem xong quyển sách cực kỳ dày nặng trước mặt mình.

Tần Nhiên cẩn thận dọn quyển sách khổng lồ xuống dưới sàn rồi lại khiêng quyển sách cuối cùng trong căn phòng lên giá đọc sách. 

Trước khi mở quyển sách ra, cậu nhẹ nhàng mát-xa huyệt thái dương đang căng lên một chút.

Thứ tạo ra vẻ ngoài dày nặng khủng bố của những quyển sách này phần lớn là vì công nghệ lạc hậu chứ nội dung trong những quyển sách dày nặng này cũng không quá nhiều. Vì có thể bảo quản được lâu hơn, mỗi trang giấy đều được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt nên độ dày của mỗi trang phải tầm 1 – 2cm. Nguyên một quyển sách tầm 50 – 60 trang thôi.

Nhưng đây chỉ là một quyển! 

Hơn trăm quyển sách cộng lại thì phải tầm 5000 – 6000 trang. Đây là con số đủ để khiến bất kỳ ai đều phải chùn bước.

Đặc biệt là khi nội dung của những quyển sách này không phải là cùng một loại chuyên ngành.

Có lịch sử, tôn giáo, cũng có nhân văn, địa lý, mà phần lớn thì lại là thần thoại, truyền thuyết. 

Đây hoàn toàn là một cái nồi lẩu thập cẩm!

Cho dù cậu là một nhân loại sống trong cái thời đại mà thông tin nhiều như nước biển thì đối với đống sách có kiến thức hỗn tạp này cũng phải đau đầu nhức óc.

Nhưng, cậu nhất định phải hoàn thành việc đọc tất cả đống sách này. 

Bởi vì đây là một phần trong kế hoạch của cậu!

Cậu cần phải khiến cho cái kẻ đang dòm ngó kho báu mất tích của giáo hội Aurora tin rằng cậu đã tìm ra nó.

Chỉ dựa vào mỗi cái thân phận thám tử của cậu là không đủ! 

Cậu cần phải dùng đủ nhiều hành động thực tế để đánh lừa đối phương!

Và cái việc đọc sách mà cậu đang thực hiện chính là một hành động trong chuỗi hành động đó, hành động ghi chép lại cũng vậy.

Còn việc cái kẻ tham lam kia có nhìn thấy hay không? 

Tần Nhiên thấy vấn đề này không có gì đáng để nghiền ngẫm.

Từ đâu mà kẻ kia có được tin tức về kho báu ngàn năm của giáo hội Aurora?

Sách! 

Có lẽ là sách cổ truyền từ đời này qua đời kia của một vài gia tộc.

Cũng có thể là trong lúc vô tình nhìn thấy trong một quyển sách nào đó.

Hoặc là có người kể về cái kho báu ấy cho kẻ kia nghe. 

Nhưng cho dù là cái nào đi nữa thì để xác minh thông tin, đối phương tất nhiên cần có càng nhiều nguồn tin khác.

Mà còn có chỗ nào tốt hơn cái thư viện có lưu trữ số lượng rất nhiều sách về lịch sử cơ chứ!

Và đương nhiên là đối phương sẽ thật cẩn thận để không ai phát hiện ra hành động của mình. 

Cho nên, trong lòng cậu đã biết rõ ai mới là chủ nhân thật sự của cái thư viện trên danh nghĩa là thuộc về hội đồng ủy viên thành phố quản lý này.

Từ lâu, đối phương đã thể hiện thế lực lo tớn của mình ra.

Cảnh sát trưởng John đã mất tích một tuần nên đáng lẽ phải gây ra sóng to gió lớn trong cái thành phố này. 

Nhưng không! Một mệnh lệnh mật của hội đồng ủy viên thành phố chỉ thị xuống đã khiến mọi thứ trở nên sóng yên biển lặng.

“John đã được phái đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật!”

Một câu vô cùng đơn giản đã xóa tan nghi ngờ của mọi người. 

Nếu không phải Tần Nhiên biết John đã đi làm gì thì chắc cũng đã bị cái mật lệnh đó đánh lừa.

Giống như vị phó cảnh trưởng Lestrade vậy.

Vị phó cảnh trưởng này đã dồn toàn bộ lực chú ý vào cái bọn băng đảng nên mỗi ngày đều không ngừng đi gây rối cái bọn kia. 

Cái hành động đó của Lestrade có chứa lòng kiên trì với chính nghĩa, cũng có lòng cạnh tranh.

Cạnh tranh với cảnh sát trưởng John!

Đối với việc này, cậu không ý kiến gì cả. 

Nhưng cậu lại trở nên cảnh giác hơn nữa với cái kẻ dòm ngó kho báu kia.

Chỉ một câu mật lệnh nhẹ nhàng bâng quơ đã khiến cho sự chú ý của vị phó cảnh trưởng có thể gây ra phiền phức cho kẻ kia dời đi hoàn toàn.

Cái thủ đoạn này lại một lần nữa chứng minh rằng thân phận của đối phương không hề đơn giản. 

Trên thực tế, từ ngày đầu tiên cậu bước chân vào cái thư viện này thì cậu đã nhận ra có một ánh mắt khác lạ nhìn mình.

Ánh mắt kia đã được che giấu rất tốt, nhưng đối với người có thuộc tính cảm giác D- như Tần Nhiên thì vẫn là vô cùng rõ ràng.

Tính cảnh giác viễn siêu người thường đã đủ để giúp cậu có thể nhận ra có kẻ đang hòa mình trong bóng tối nhìn trộm cậu. 

Nhưng, Tần Nhiên đã không hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì, cậu biết rõ rằng người kia chỉ là một thủ hạ của kẻ kia.

Một thủ hạ cực kỳ đắc lực. 

Chỉ cần dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn thôi thì cậu đã suy đoán ra người kia phải có thân thủ rất tốt.

Cơ thể cao tầm 2m, cho dù có ngồi ở chỗ kia cố gắng khòm lưng xuống để người khác có cảm giác như người ấy bị gù, nhưng bộ quần áo rộng thùng thình vẫn không thể nào che giấu được cái cơ thể đầy cơ bắp kia.

Cái cánh tay thô to, chắc khỏe như bắp đùi của người khác đã đủ để nói lên khả năng đánh đối kháng vô cùng mạnh của đối phương. 

Hơn nữa, kỹ xảo đứng trong bóng tối của đối phương cũng phải đạt đến cấp bậc sơ cấp của kỹ năng “đi lén lút”.

Tần Nhiên không thể phán đoán ra được rằng đối phương có biết những kỹ xảo công kích đặc biệt hay không.

Nhưng cái cơ thể cường tráng kia phối hợp thêm kỹ năng “đi lén lút” thì đã khiến cậu liên tưởng đến vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora. 

Cho dù người này không mạnh như Cống Lan Sâm.

Nhưng cũng không thể kinh thường.

Càng quan trọng hơn là: Cái kẻ có tên là Evan đó rốt cuộc là có bao nhiêu thủ hạ như vậy? 

Cái câu hỏi này đã nằm trong đầu cậu từ đầu tuần trước.

Bởi vì, điều này là yếu tố mấu chốt quyết định cái kế hoạch của cậu có thành công hay không.

Kẻ kia không giống loại người sẽ tự đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm. 

Cho dù vô cùng nắm chắc thì kẻ kia tuyệt đối sẽ dẫn theo người.

Nếu chỉ là một thủ hạ như người này thì còn được, nhưng nếu bốn, năm người? Thậm chí còn nhiều hơn nữa thì sao?

Tuy dựa vào cách làm mời chào những kẻ đầu đường xó chợ như Tư Ốc Kha, Lỗ Tư Hãn làm việc cho mình thì có thể kẻ kia không có rất nhiều thủ hạ đắc lực. Nhưng ai có thể cam đoan rằng đây không phải là bẫy của kẻ kia? 

Cho nên, cậu càng cẩn thận hơn nữa.

Không chỉ cẩn thận đọc từng quyển sách, mà còn ghi chú lại không hề cẩu thả… Cho dù kẻ kia chỉ có thể kiểm tra những sách mà cậu đã đọc chứ không thể kiểm tra vở ghi chú của cậu thì cậu vẫn làm.

Hít một hơi thật sâu, Tần Nhiên mở quyển sách cuối cùng ra. 

Cho dù chỉ là làm bộ làm tịch nhưng cậu cũng phải diễn như thật.

… … …

Trước khi sắc trời hoàn toàn tối đen, trưởng thư viện bước đến gần cậu. 

“Tần Nhiên tiên sinh, chúng tôi sắp đóng cửa!” Đối phương đến để nhắc nhở cậu.

“Được rồi! Tôi xong liền đây!”

Tần Nhiên vừa nói, vừa nhanh chóng chép lại nội dung trong trang sách vào quyển sổ tùy thân của mình. Sau khi cậu làm xong hết thì cậu liền nhìn trưởng thư viện, cười nói: 

“Cảm ơn ngài đã giúp đỡ trong một tuần qua!”

“Thế nào? Có thu hoạch gì không?”

“Vâng, có thu hoạch rất lớn. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây. Xin được cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của ngài thêm một lần nữa!” 

“Không có gì, chuyện nhỏ mà!”

Sau khi nói vài câu, Tần Nhiên liền tạm biệt trưởng thư viện. Có người chuyên môn dẫn cậu rời khỏi cái thư viện dưới lòng đất này, rồi còn nhìn theo cái xe ngựa chở cậu rời khỏi.

Một lát sau khi cậu rời khỏi, vị trưởng thư viện kia cũng lên xe ngựa rời đi. 

Mười mấy phút sau, xe ngựa chở vị trưởng thư viện đi vào một cái ngõ bí ẩn nằm sau khu phố thương mại.

Sau khi trải qua ba lần kiểm tra, vị trưởng thư viện kia được một người đàn ông vạm vỡ cao tầm 2m dẫn vào một căn phòng tối tăm.

“Kính chào ngài!” 

Trưởng thư viện cúi người xuống cung kính chào hỏi một người ngồi sẵn bên trong, bị bao trùm trong bóng tối của căn phòng.

“Thế nào?”

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ trong bóng tối. 

“Tất cả những tư liệu mà Tần Nhiên tìm đọc đều là về giáo hội Aurora ở thời đại kia. Hẳn là có thu hoạch… Hắn đều ghi chép lại trong quyển sổ của hắn!”

Trưởng thư viện tỉ mỉ báo cáo, hơn nữa còn tự cho là thông minh mà đưa ra một ý kiến.

“Chúng ta có thể cho người đi trộm quyển vở kia về!” 

Nhưng, cái ý kiến này lại khiến cho người đang ngồi trong bóng tối không vui.

“Ngươi muốn ta nghe theo sai bảo của ngươi à?”

Đối phương nói, giọng điệu bình thường. 

Nhưng câu nói kia lại khiến vị trưởng thư viện mồ hôi lạnh nhễ nhại.

“Thưa, thưa ngài. Ngài biết là tôi không hề có ý đó đúng không ạ!”

Trưởng thư viện quỳ xuống, toàn thân run rẩy, trả lời. 

Trưởng thư viện biết thân phận của đối phương đại biểu cho thứ gì nên trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi tràn ngập.

Nhưng, có vẻ lời cầu xin kia không hề tạo ra tác dụng gì.

“Trout!” 

Đối phương nhẹ giọng kêu gọi. Sau đó, hắn ta bắt đầu cúi đầu suy nghĩ.

Người đàn ông vạm vỡ cao tầm 2m kia xuất hiện trong căn phòng, quơ tay một cái đã bắt lấy cần cổ của vị trưởng thư viện rồi bóp chặt.

Rắc! 

Một tiếng giòn tan vang lên.

Sau đó, vị trưởng thư viện kia đã bị bẻ gãy cổ. Thi thể bị ném ra khỏi phòng.

Từ đầu đến cuối, cái người đang ngồi trong bóng tối kia chưa từng ngẩng đầu lên dù chỉ một chút. 

Hoàn toàn không để ý đến.

Đối với hắn thì trưởng thư viện chết cũng giống như một con ruồi chết rồi thôi, không có gì khác biệt.

Đương nhiên, bình thường hắn ta cũng không “nghiêm khắc” như vậy! 

Nhưng sau khi trải qua một lần phản bội thì hắn cho rằng điều này là cần thiết.

“Tư Ốc Kha, Lỗ Tư Hãn!”

Ngồi trong bóng tối, người kia cứ lẩm bẩm mãi hai cái tên này. 

Từ những mật báo mà hắn có được thì có vẻ hai thằng kia đã hoàn toàn quy phục dưới trướng của đại thám tử kia.

Còn về vấn đề tại sao?

Đương nhiên là vì vị đại thám tử kia có khả năng dẫn theo chúng nó tìm ra kho báu của giáo hội Aurora hơn hắn. 

Hắn biết rõ lòng tham của hai thằng kia.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn lấy thứ đấy để khống chế chúng nó.

Hắn cho rằng mình đã làm rất tốt. 

Nhưng hiện thực lại tát mạnh vào mặt hắn một cái.

Hai thằng khốn kia dám phản bội hắn!

Hắn thề là sẽ cho hai thằng khốn kia biết kết cục của kẻ dám phản bội hắn sẽ thảm cỡ nào. 

Nhưng, hắn sẽ còn tận sức dạy bảo cái kẻ dám dụ dỗ hai thằng ngu kia phản bội hắn hơn nữa!

“Tần Nhiên!”

Hắn kinh thường hừ một cái. 

Tiếp theo, hắn liền phát ra vài cái mệnh lệnh.

Đêm yên ắng lập tức cuộn trào lên.