Trong cái kho hàng dưới mặt đất, tiếng súng, tiếng đại bác, tiếng nổ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Maggie tái nhợt, cơ thể cô tự động nhích lại gần Kha Lâm, cuối cùng là ôm chặt cánh tay của Kha Lâm, kiếm tìm điểm tựa.
“Yên tâm đi, không sao đâu!” Kha Lâm an ủi Maggie.
Đối với việc Maggie có thật sự ngây thơ đơn thuần hay không, Kha Lâm vẫn còn giữa vững thái độ hoài nghi.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại Kha Lâm an ủi Maggie.
Hoặc có thể nói… cô đang an ủi chính mình.
Bởi vì, tiếng bom đạn dày đặc như vậy chỉ xuất hiện trong hai tuần đầu khi bọn phản quân vừa mới chiếm lĩnh được thành phố này, từ đấy đến giờ đã tầm ba tháng rưỡi không xuất hiện nữa.
Bây giờ lại một lần nữa xuất hiện…
Tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn!
Trong lòng của Kha Lâm tự động cảm thấy căng thẳng.
Cô nghĩ tới Tần Nhiên!
Trong tình thế như vậy, khả năng Tần Nhiên đã gặp phải nguy hiểm tăng mạnh.
“Cứ làm người khác phải lo lắng!” Kha Lâm lẩm bẩm hoài trong lòng.
Thùng thùng thùng!
Tiếng gõ cửa kho hàng đột nhiên vang lên làm Kha Lâm trở nên khẩn trương. Cô nắm chặt khẩu súng lục, cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Là tôi! Kha Lâm!” Giọng nói quen thuộc làm cho Kha Lâm vui mừng quá đỗi.
“Tần Nhiên!”
Kha Lâm vừa hô nhỏ vừa mở cửa kho hàng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cả cơ thể của Tần Nhiên liền đổ vào.
Kha Lâm giơ tay ra đỡ lấy Tần Nhiên theo phản xạ, ai ngờ lại bị sức nặng của cơ thể Tần Nhiên đè luôn xuống sàn.
“Làm sao vậy? Tần Nhiên?”
Maggie giúp Kha Lâm đẩy người Tần Nhiên ra. Lúc này, cô mới phát hiện ở một bên hông của Tần Nhiên có một vết thương lớn. Cho dù vết thương đã được băng bó sơ qua nhưng nó vẫn chảy máu không ngừng.
“Anh bị thương rồi!” Kha Lâm hoảng sợ la lên. Sau đó, cô liền quát to với Maggie: “Maggie! Maggie! Tần Nhiên cần cô giúp!”
Kha Lâm vẫn còn nhớ rõ Maggie chính là y tá.
Cho dù chỉ là thực tập sinh.
“Không sao đâu, Kha Lâm! Cô có thể lấy nước và đồ hộp giùm tôi không?” Tần Nhiên thấy Kha Lâm lo lắng liền mỉm cười an ủi cô.
Nhưng nhìn qua thì nụ cười kia có vẻ quá yếu ớt.
Mà thực tế thì nó đúng là như vậy.
Giá trị sinh mệnh của Tần Nhiên vốn dĩ là 150 điểm nhưng vào giây phút này nó còn chưa đến 30 điểm. Và máu vẫn không ngừng chảy ra làm cho giá trị sinh mệnh ít ỏi còn lại ấy từ từ tụt xuống.
“Đợi xíu!” Kha Lâm đang vô cùng lo lắng nên hơi chút hoảng loạn. Nhưng khi nghe thấy câu nhờ vả của Tần Nhiên, cô lập tức xoay người chạy tới nơi để lương thực.
Tần Nhiên nhìn thoáng qua Kha Lâm một lần nữa rồi mới chuyển mắt nhìn Maggie đang luống cuống tay chân, nói: “Bây giờ tôi cần cô bắng bó giùm tôi. Nếu cô có thể vừa băng bó vừa chỉ dạy cho tôi được thì càng tốt!
“Được, được!”
Nếu nói Kha Lâm có chút hoảng loạn thì Maggie chính là hoàn toàn luống cuống.
Cô nhiều lần mắc lỗi khi băng bó cho Tần Nhiên, đã vậy, những kiến thức về băng bó mà cô truyền đạt lại cho Tần Nhiên cũng lộn xộn nốt. Những chuyện này đã nói lên bây giờ cô đang luống cuống cỡ nào.
Nhưng may là kết quả vẫn tốt đẹp.
Cái miệng vết thương vốn vẫn chảy máu không ngừng của Tần Nhiên đã được cầm máu. Khi nhận thức ăn mà Kha Lâm lấy đến thì giá trị sinh mệnh của cậu cũng đã bắt đầu từ từ tăng lên lại.
Đương nhiên, những kiến thức về băng bó mà Maggie dạy cho cậu cũng được hệ thống chấp nhận. Đã vậy còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Tên: Chữa bệnh. Băng bó – cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: Không”
“Phân loại kỹ năng: Hỗ trợ”
“Hiệu quả: Có thể sử dụng băng gạc tốt hơn, hiệu quả trị liệu +10%”
“Tiêu hao: Thể lực”
“Điều kiện học tập: Không”
“Ghi chú: Băng gạc là người bạn tốt nhất khi bị chảy máu!”
… … …
“Tên: Y học. Kiến thức về dược phẩm – cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: Không”
“Phân loại kỹ năng: Hỗ trợ”
“Hiệu quả: Bạn biết cách sử dụng, phân chia hợp lý liều lượng những loại thuốc bạn có, dược hiệu +10%”
“Tiêu hao: Không”
“Điều kiện học tập: Không”
“Ghi chú: Bạn biết dùng cả thuốc cứu người lẫn giết người!”
… … …
Tần Nhiên không ngờ lại cậu lại có thể học được tận hai cái kỹ năng từ Maggie, nên khi hệ thống hỏi có muốn học hay không thì đương nhiên câu trả lời của cậu chính là “có”.
Tuy hai kỹ năng này không có thuộc tính liên quan nào nên không thể dựa vào tăng cấp kỹ năng để tăng luôn thuộc tính.
Nhưng hiệu quả của hai kỹ năng này lại không tệ chút nào.
Đặc biệt là kỹ năng “Y học”!
“Cả thuốc cứu người lẫn giết người sao?” Cậu nghĩ thầm.
Lời nhắc nhở rõ ràng đến mức như vậy mà nếu cậu còn không hiểu nữa thì đúng là đứa ngốc thật rồi.
Thậm chí, vào giờ phút này, trong đầu Tần Nhiên đã nảy ra vài ý tưởng.
Nhưng, khi nhìn thấy Kha Lâm đang tức giận ra mặt thì Tần Nhiên tạm thời đè nén những suy nghĩ này lại.
“Tôi có thể giải thích!” Đối mặt với Kha Lâm – người thật sự quan tâm đến cậu, Tần Nhiên chỉ biết cười khổ rồi giơ đôi tay lên xin đầu hàng.
“Tôi đang nghe đây!” Kha Lâm khoanh tay, lẳng lặng ngồi trước mặt Tần Nhiên.
Nhìn dáng vẻ của Kha Lâm, Tần Nhiên quyết định sẽ thẳng thắn.
Cậu từ từ kể từ lúc bắt đầu giao dịch với Tát Lỗ Tạp đến tận lúc giết chết tướng quân Chiêm Ninh, rồi lại quay lại doanh trại của Tát Lỗ Tạp rồi bị một thằng lính phản loạn cháy đen đánh lén, dẫn đến bị thương… Khi nói đến khúc bị thương ngoài ý muốn, Tần Nhiên nhíu mày lại. Bởi vì, cậu vốn dĩ có thể tránh không để cho chuyện này xảy ra.
Nhưng khi kể đến lúc giành được hẳn một kho vũ khí của Tát Lỗ Tạp thì vẻ mặt của cậu lại hơi đắc chí vênh váo.
Cậu không nghĩ rằng có người vẫn có thể sống sau mấy đợt xả đạn, xả tên lửa điên cuồng của cậu.
Cho nên, suy nghĩ chủ quan ấy đã cho cậu một bài học.
Nếu không phải thể chất của cậu đã đạt đến F+, giá trị sinh mệnh cũng đã tăng lên đến 150 điểm, hơn nữa còn có thể lợi dụng khẩu súng lục chắn đòn công kích kia thì cậu đã chết từ lâu rồi.
Tần Nhiên kể từ từ.
Cho dù vết thương ngoài ý muốn làm cho cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cậu cũng không giấu giếm.
“Anh...”
Khi Tần Nhiên đã thuật lại toàn bộ sự việc, Kha Lâm trợn mắt lên nhìn Tần Nhiên. Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng cuộc chiến đêm nay lại là do người con trai đang ngồi trước mặt cô gây nên.
Còn Maggie đang ngồi kế bên đã sợ ngây người từ nãy. Cô đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, khả năng tự hỏi, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn Tần Nhiên.
“Khi bình minh lên, quân chính phủ sẽ tiến vào thành phố này! Hòa bình đã đến rồi! Tuy là nó đến muộn!” Tần Nhiên vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ vật của chính mình.
Bao gồm cả những thứ cậu mang về được từ trong kho vũ khí của Tát Lỗ Tạp.
Tần Nhiên không thể không thu dọn đồ đạc của mình. Bởi vì, cậu chỉ còn 5 phút ở trong game.
“5 phút sau người chơi sẽ rời khỏi nhiệm vụ dành cho người chơi mới...”
“Xin vui lòng mang theo tất cả vật phẩm mà bạn có thể mang theo. Đây chính là những vật phẩm mà bạn sẽ mang ra ngoài!”
(Chú ý: Những vật phẩm vượt qua hạn mức cao nhất có thể mang theo của người chơi sẽ bị tự động xếp vào danh mục những vật phẩm không thể mang ra khỏi nhiệm vụ!”
.........
“Chỉ có thể mang theo vật phẩm cá nhân ra ngoài? Những vật phẩm vượt qua hạn mức cao nhất có thể mang theo sẽ bị tự động xếp vào danh mục những vật phẩm không thể mang ra khỏi nhiệm vụ?”
Nhìn những dòng nhắc nhở, do dù là người điềm tĩnh như Tần Nhiên cũng không kiềm chế nổi muốn chửi tục.
Nhưng lý trí lại nói với cậu rằng phải tận dụng thời gian!
Điều này khiến cho cậu không thể không kéo cái cơ thể còn chưa khỏi hẳn dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mang theo những thứ mà bản thân có khả năng mang theo... điều này làm cho cậu không thể không vứt bỏ một ít đồ vật.
Lại thêm một lần cậu cảm thấy xót từng khúc ruột.
Vô cùng đau đớn!
Phải biết rằng mấy thứ này không phải dễ dàng có được, mỗi một thứ đều phải mạo hiểm cả sinh mệnh mới có thể đoạt được!
“What the f*ck!”
Sau khi quyết định chọn thanh súng bắn tỉa “rắn độc – M1” và hai khẩu súng chống tăng “southpaw – II” làm những trang bị cần thiết mang theo có giá trị tối cao, Tần Nhiên nhìn đống súng máy hạng nhẹ “HK – 20” và đống đồ phải bỏ lại, cộng thêm nghĩ đến vết thương xui xẻo của mình làm cho cậu cuối cùng cũng chửi tục... trong lòng.
Động tác của Tần Nhiên làm cho Kha Lâm chú ý.
“Anh phải rời đi sao?” Kha Lâm bước đến gần cậu rồi nắm lấy ống tay áo của cậu, nhìn chằm chằm.
Tần Nhiên bị Kha Lâm nắm lấy ống tay áo khiến cho cậu không thể không dừng lại.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của Kha Lâm, Tần Nhiên tự động muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói thành lời.
Cậu biết ơn sự giúp đỡ của Kha Lâm.
Cậu biết nếu không có Kha Lâm giúp đỡ thì cậu chắc chắn sẽ gặp rất nhiều gian khổ, và đương nhiên sẽ không có được nhiều thu hoạch như vậy.
Nhưng ngoại trừ điều này thì cậu không biết nói gì nữa.
Đặc biệt là khi Kha Lâm biểu hiện ra một loại tình cảm khác với cậu.
Cho dù Tần Nhiên có chậm hiểu cỡ mấy thì ngay khi Kha Lâm túm lấy ống tay áo của cậu thì cậu cũng đã hiểu loại tình cảm mà Kha Lâm đang dành cho cậu là gì.
Chỉ là, cậu không thể đáp lại tình cảm của cô.
Thân phận của hai người đã sắp đặt sẵn kết cục của cả hai.
Tần Nhiên không thể nói cho Kha Lâm biết rằng đây chỉ là một trò chơi tương đối chân thật, mà cô chỉ là một nhân vật do máy tính tạo ra. Có lẽ cô còn đảm nhiệm vai trò là “giáo viên” chỉ dẫn cho người chơi mới.
Cậu không thể nói ra.
Bạn có thể không nhân từ, nhưng xin hãy lương thiện, đừng làm tổn thương hạnh phúc của người khác!
Tần Nhiên biết hạnh phúc hiện tại của Kha Lâm là gì. Hơn nữa, cậu không những sẵn lòng duy trì lương thiện, mà còn sẵn lòng nhân từ để bảo vệ phần hạnh phúc này của cô.
Nhưng... Tần Nhiên không biết nên làm gì.
Cho nên cậu im lặng.
Tần Nhiền chỉ có thể nhìn vào mắt cô.
Cuối cùng, Kha Lâm buông tay áo của Tần Nhiên ra.
“Cần gì sao? Tôi dọn phụ anh!” Kha Lâm nói.
“Cảm ơn!” Tần Nhiên đáp lời.