Những thằng lính canh gác trong doanh trại hơi mất tập trung.
Ánh mắt của chúng luôn tự động liếc nhìn về phía tiếng súng đạn truyền đến.
Nơi đó chính là: Doanh trại của tướng quân Chiêm Ninh.
Trong lòng mỗi một thằng lính đều biết rõ ràng những gì đang xảy ra ở nơi ấy.
Và trong lòng chúng cũng có chút mong đợi.
Mong đợi trưởng quan Tát Lỗ Tạp sẽ giành được thắng lợi.
Bởi vì chỉ có như vậy thì bọn chúng mới có thể tiếp tục sống sót thay vì phải trở thành lợi thế trên bàn đàm phán của Chiêm Ninh.
Khả năng đóng kịch của Tát Lỗ Tạp thật sự quá tốt.
Tốt đến mức những thằng lính này không hề nghi ngờ những lời hắn nói dù chỉ là một chút.
Mà khi những thằng lính này còn đang mất tập trung thì chúng không hề phát hiện có một cái bóng đen chui qua chui lại giữa bên trong và nóc nhà dãy nhà ba tầng kia.
Mãi cho đến khi…
Đùng!
Một tiếng súng vang lên, đầu của thằng lính điều khiển súng máy ở trên tháp canh gác đã bị nổ tung.
Cái thi thể không đầu rớt từ trên tháp cao 10m xuống đất, xương cốt gãy vụn.
“Địch tập kích!”
Thằng lính chịu trách nhiệm tuần tra hét lớn.
Lúc này, Tần Nhiên đã lại bắn hai phát súng xử lý hai thằng điểu khiển súng máy hạng nặng phía sau những bao cát.
Cấp độ “sơ cấp” của kỹ năng “vũ khí nóng - vũ khí hạng nhẹ” đã giúp cậu có thể ngắm bắn rất nhẹ nhàng.
Đùng đùng đùng!
Sau khi Tần Nhiên xử lý xong ba nơi có sức uy hiếp lớn nhất thì bọn lính phản quân bên dưới mới có thể hoàn toàn ý thức được chuyện gì đang xảy ra rồi xả đạn bắn trả.
Còn Tần Nhiên thì dùng khẩu “HK – 20” xả đạn liên tục vào đám lính đang điên cuồng bắn trả kia.
Sau khi lăn một vòng trên sàn để tránh ra khỏi vị trí bắn tỉa ban nãy, Tần Nhiên liền giơ khẩu “HK – 20” lên.
Nháy mắt, khẩu súng “HK – 20” có thể bắn tới 100 phát trong vòng một phút liền phụt lửa. Cùng lúc ấy là bốn, năm thằng lính tuần tra đang đứng bên dưới gục trên mặt đất.
“Trốn! Trốn!” Đội trưởng đội tuần tra hét to ra lệnh.
Nhưng khi thấy một quả tên lửa kéo theo một cột khói trắng từ mái nhà bắn xuống, thằng đội trưởng này liền tuyệt vọng.
Nhìn ngọn lửa đang xẹt qua bầu trời đêm ấy, thằng đội trưởng tự động nhắm mắt lại.
Đùng!
Trận nổ do tên lửa tạo thành mạnh hơn lựu đạn rất nhiều lần.
Bất luận là uy lực hay phạm vi.
Đặc biệt là phạm vi. Tần Nhiên chỉ là người mới chạm vào tên lửa lần đầu nhưng cũng không cần nhắm chuẩn, chỉ cần gần trúng là được.
Mấy thằng lính phản quân trốn ở phía sau doanh trại bị nổ tan xương nát thịt, ngay cả doanh trại cũng bị nổ tung.
“Nổ: Tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tử vong…”
“Nổ: Tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tử vong…”
“Nổ: Tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tử vong…”
… … …
Những thông tin chiến đấu luân phiên nhau xuất hiện như thể tin spam xuất hiện đầy rẫy trước mắt cậu.
Nhưng đây cũng chỉ là khởi đầu!
Tần Nhiên đã có cả một kho súng ống đạn dược nên trong lúc chiến đấu sao lại có thể bủn xỉn được.
Ngay sau đó, lại một cây súng chống tăng lắp sẵn đạn được Tần Nhiên khiêng lên vai.
“Đến địa ngục sám hối đi!”
Tần Nhiên gầm nhẹ rồi bóp cò.
Đùng!
Đầu đạn lại bộc phát ra uy lực khủng khiếp của mình.
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, Tần Nhiên bắn ra liên tiếp ba quả tên lửa.
Toàn bộ doanh trại ngập trong biển lửa, mà những thằng lính bảo vệ gần như tử vong toàn bộ!
Gần như!
Bởi vì còn hai thằng lính đã tránh thoát từng đợt công kích của Tần Nhiên nhờ vào góc đứng của chúng.
Buông khẩu “southpaw – II” đã bắn hết đạn xuống, Tần Nhiên lại khiêng một khẩu “southpaw – II” đã lắp sẵn đầu đạn lên rồi nhắm thẳng vào cái cửa sắt thông ra mái nhà.
Một cái cửa có khóa không thể ngăn cản hai thằng lính có súng.
Chỉ cần chúng thật sự muốn mở nó ra.
Ngay sau đó, Tần Nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập vọng ra.
Trong đầu cậu hiện ra hình ảnh hai thằng lính đang vội vã chạy lên lầu.
Đùng!
Tiếng súng vang lên.
Đó chính là tiếng súng bắn bể ổ khóa.
Ngay thời khắc đó, Tần Nhiên liền bóp cò.
Đầu đạn liền bay thẳng ra khỏi họng súng.
Đùng!
Sóng xung kích và ngọn lửa bùng lên do vụ nổ trực tiếp làm cho hai thằng lính tan xương nát thịt.
“Nổ: Tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tử vong…”
“Nổ: Tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tử vong…”
Sau khi nhìn lướt qua thông tin chiến đấu, Tần Nhiên bắt đầu thu dọn đống vũ khí đang bày đầy trên nóc nhà.
Đương nhiên cậu không thể dọn hết số vũ khí trong kho của Tát Lỗ Tạp, nhưng cậu vẫn hiểu phải “chọn tốt mà lấy”.
Một cái ba lô chiến thuật cực lớn xui xẻo bị cậu tìm thấy trong doanh trại đã trở thành công cụ vận chuyển của cậu.
Súng chống tăng, súng máy hạng nhẹ, lựu đạn, đạn,… được nhồi nhét hết mức có thể vào trong cái ba lô ấy.
Tốc độ của cậu rất nhanh, trong vòng 2 phút đã xắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ.
Nhưng khi cậu đeo cái ba lô chiến thuật lên thì cả cơ thể không chịu nổi mà còng xuống.
Cho dù sức mạnh của cậu đã tăng lên một bậc nhưng khi phải cõng cái ba lô nặng như vậy thì cũng vẫn hơi chịu không nổi.
Nhưng việc này cũng không cản trở cậu lắm, Tần Nhiên vẫn kiên quyết cõng hết đống ấy về hang ổ của mình.
Phải biết rằng đây đều là chiến lợi phẩm của cậu!
Tần Nhiên gắng sức bước ra khỏi khu nhà ba tầng rồi bước về phía cổng chính.
Cậu biết tiếng nổ, ánh lửa ở nơi này rất dễ gây chú ý nên những người bình dân còn sống hay bọn côn đồ khẳng định sẽ không dám đến gần đây.
Nhưng một khi bọn lính phản quân đang đánh nhau ở khu quảng trường Thời Đại phát hiện ra điều bất thường thì bọn lính dưới chướng Tát Lỗ Tạp nhất định sẽ quay về với tốc độ nhanh nhất.
Nghĩ đến cái chiến thuật biển người khủng bố cùng với những chiếc xe tăng làm người khác phải nổi da gà kia, bước chân của Tần Nhiên tự động nhanh hẳn.
Nhưng những cái hố to do tên lửa tạo thành trên đường đi đã làm cho cậu nếm mùi chật vật.
Mặt đất xi măng láng bóng đã trở nên gồ ghề, lồi lõm, không ít nơi còn đang bốc cháy, trông không thề thua kém cái đống phế tích rách nát ngoài quân doanh.
Tần Nhiên không thể không đi vòng một đoạn đường ngắn.
Còn về những cái thi thể đã bị thiêu rụi hay vẫn còn đang bốc cháy bên cạnh mấy cái hố?
Cậu không sợ vì đã gặp phải những cái thi thể còn thê thảm hơn nên mấy cái này vẫn chưa nhằm nhò gì.
“Cho nên… thói quen chính là thứ đáng sợ nhất!”
Tần Nhiên nở nụ cười tự giễu rồi giơ chân chuẩn bị bước qua một cái xác chết đã cháy đen.
Nhưng ngay lúc này, cái xác chết cháy đen ấy lại động đậy!
Thằng lính ấy chưa chết!
Nháy mắt cái, Tần Nhiên đã phản ứng kịp. Cậu liền né sang bên theo bản năng nhưng cái ba lô siêu nặng trên vai lại khiến cho hành động ấy trở nên vô cùng khó khăn.
Thằng lính cháy đen kia thì lại bộc phát ra loại sức mạnh kinh dị khi sắp chết…
Nó muốn kéo Tần Nhiên chết cùng!
Dưới ánh trăng đêm, ngọn lửa bập bùng.
Một con dao găm sáng loáng đâm thẳng vào bụng dưới của Tần Nhiên.
Khi con dao còn chưa chạm vào da thịt thì cậu đã cảm giác được một cơn gió lạnh buốt thổi tới.
Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được một khi cậu bị con dao găm ấy đâm phải thì kết cục chỉ có thể là bị mổ bụng, ruột gan phèo phổi sẽ trào ra khỏi bụng rồi rơi đầy trên mặt đất. Khi ấy, cho dù cơ thể cậu đã được số hóa thì tuyệt đối cũng sẽ chết!
Tần Nhiên cắn răng, dồn hết sức mạnh để xoay người.
Cậu không muốn chết như vậy!
Nhiệm vụ cho người chơi mới sắp kết thúc rồi, mà cậu cũng đã sắp thắng lợi trở về!
Lúc này, khi đối mặt với tử vong, cảm xúc không cam tâm dâng lên mãnh liệt từ tận sâu trong đáy lòng của cậu.
Cảm xúc không cam tâm như một dòng suối sức mạnh chảy ra trong cơn tuyệt vọng, nó khiến cho Tần Nhiên vốn dĩ đang muốn tránh cũng không thể tránh bỗng lách người qua được một chút.
Mà thằng lính thì không hề thay đổi tư thế công kích khi Tần Nhiên đã lách người sang bên cạnh một chút.
Thậm chí, càng thêm thẳng tiến không lùi.
Bởi vì động tác nghiêng người sang một chút của Tân Nhiên đã khiến cho cậu để lộ hoàn toàn một bên hông ra trước mắt thằng lính.
Nơi ấy chỉ cách thận một chút xíu!
Mà con dao găm sắc bén trong tay nó tuyệt đối có thể đâm nát thận của Tần Nhiên!
“A!” Từ trong cổ họng của thằng lính phát ra tiếng gầm nhẹ.
Đó là tiếng gầm của tử vong.
Tiếng gầm dành cho Tần Nhiên, cũng là cho chính bản thân nó.
Nó biết rõ rằng nó đã bị thương rất nặng, không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng nếu có thể kéo Tần Nhiên chôn cùng thì… tất cả đều đáng giá!
Suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu nó này đã biến thành tín niệm rồi sản sinh ra một loại khí thế giằng co với cảm xúc không cam tâm của Tần Nhiên.
Thời gian dường như đọng lại giữa hai người.
Tinh!
Một âm thanh trong trẻo vang lên khi con dao găm chạm vào eo của Tần Nhiên.
Âm thanh này làm cho thằng lính bỗng chốc đờ đẫn cả người.
Nó không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao con dao sắc nhọn như thế mà lại bị da thịt người thường ngăn cản?
Ánh mắt của nó bắt đầu dại ra.
Thằng lính đã bộc phát ra một kích cuối cùng, ngọn lửa sinh mệnh của nó đã sắp tắt ngúm thật rồi.
“Grừ!”
Cùng với tiếng gầm tràn đầy thất vọng, thằng lính hơi di chuyển cổ tay.
Phụt!
Lúc này đây, mũi dao chỉ hơi dịch chuyển vị trí một chút thôi đã có thể dễ dàng đâm vào trong da thịt của Tần Nhiên.
Ánh mắt đang dại ra của thằng lính bỗng chốc lại tràn đầy vui sướng khi nó thấy đã đâm trúng rồi.
Nhưng, nhát đâm này cũng không thể thay đổi kết quả cuối cùng…
Đùng!
Sau khi thoát khỏi trói buộc của cái ba lô siêu nặng, cơ thể của Tần Nhiên lại trở nên linh hoạt như một con báo gê-pa, dễ dàng tránh thoát đợt công kích tiếp theo của đối thủ rồi hung hăng đấm một đấm vào huyệt thái dương của đối thủ, làm cho đối thủ hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
“Đấm: Công kích yếu điểm, tạo thành 6 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (3 quyền anh X 2), đối thủ tử vong…”
“Đâm: Đối thủ tạo thành 35 điểm tổn thương sinh mệnh cho bạn. Bạn bắt đầu rơi vào trạng thái chảy máu…”
Tần Nhiên hít sâu một cái vì đau.
Sau khi xác nhận đối thủ đã hoàn toàn tử vong thì cậu mới vén áo lên xem xét miệng vết thương của mình.
Miệng vết thương rộng tầm 10cm, Tần Nhiên cứ động đậy một cái là máu lại tuôn ra ào ạt.
Phía dưới miệng vết thương chính là một khẩu súng lục M1905.
Thân súng vốn dĩ mới tinh giờ lại có một vết xước thật sâu.
Không sai, nhát đâm liều chết của thằng lính kia chính là đã đâm trúng khẩu súng này.
Trong lúc thằng lính đột nhiên trở nên hùng hổ mà cậu lại không thể né tránh thì cậu đã chợt nhớ đến khẩu M1905 đang dắt bên hông. Tuy khẩu M1905 này là một loại vũ khí, nhưng nào có ai quy định vũ khí thì không thể trở thành “đồ bảo hộ”!
Đặc biệt là trong tình huống bất khả kháng như vừa nãy.
Bởi vậy, Tần Nhiên đã gắng sức vặn người sang một chút chính là vì muốn dùng thanh M1905 như thể tấm chắn cho bản thân.
Cuối cùng thì kết quả cũng không tệ lắm, cho dù cậu vẫn bị thương.
Nhưng cậu vẫn còn sống không phải sao!
Cậu lại liếc sơ qua cái thi thể cháy đen của thằng lính vừa rồi một lần nữa.
Cậu muốn bản thân nhớ kỹ người này.
Bởi vì chính nó đã cho cậu một bài học sâu sắc.
“Quả nhiên nếu đắc chí vênh váo thì nhất định sẽ phải cảnh tỉnh sao? Hy vọng Maggie giỏi băng bó như những gì cô ấy đã nói!” Tần Nhiên lẩm bẩm một mình.
Sau khi băng bó tạm thời miệng vết thương lại rồi giảm bớt trọng lượng của cái ba lô siêu nặng, Tần Nhiên đi về nơi mà Kha Lâm và Maggie đang ẩn nấp.
Cho dù rất đau lòng nhưng cậu biết rõ rằng cậu không thể cõng nổi cái ba lô với trọng lượng ban đầu của nó khi trên người đang có vết thương.
Đến lúc đó, đừng nói là chiến lợi phẩm, chỉ sợ chính cậu cũng sẽ chết trên đường về.
Tần Nhiên vừa giành lại được sự sống trong tay tử thần nên tuyệt đối không muốn lại phải đối mặt tử vong thêm một lần nữa.