" Vy Vy." Hàn Nhất Thiên mới sáng sớm mà lại kêu cô giọng điệu thân mật như vậy thật khiến cô hoang mang. Hôm nay là thứ sáu hắn không phải đi làm sao mà giờ này mặt trời đã lên tới mông rồi mà vẫn ôm cô ngủ trên giường thế này?
" Hửm?" Tử Vy không quay lại vẫn áp lưng vào lồng ngực cả người cô được hắn bao phủ rất ấm áp.
Hàn Nhất Thiên từ trước đến nay hiếm khi hắn ở nhà đến tận giờ này nhưng khi cưới Tử Vy về hắn lại nghỉ ngày chủ nhật có khi cả ngày thứ để ở cạnh cô vợ yêu hoặc cùng cô đi dạo mua thức ăn thì hắn mới phát hiện ra cô vợ của mình rất thích nấu ăn nên hắn cùng thường xuyên về nhà và kêu đầu bếp tạo điều kiện dạy cô nhiều hơn nhờ thế mà trình độ nấu ăn lên hẳn.
" Em thích nấu ăn lắm phải không?" Hàn Nhất Thiên giọng nói hắn hơi khàn đục do sáng mới thức dậy mà hôm qua hắn uống cũng kha khá rượu.
"Ừm, sao thế anh không thích việc đó ư?"
Hàn Nhất Thiên ôm chặt eo Tử Vy hơn kéo sát lưng cô dán chặt vào lưng hắn không còn kẻ hở.
" Không, chỉ là em vốn là một bác sĩ không phải sao?"
Tử Vy gượng cười trong nỗi đau xót " Vì tiền nghề bác sĩ rất cao và em muốn giúp người khác để họ không phải ra đi oan uổng"
" Ừm." Hàn Nhất Thiên hôn lên tóc Tử Vy mùi hương vốn thuộc về riêng hắn.
" Mà anh không đi làm sao?"
Cô lại muốn đuổi hắn, Hàn Nhất Thiên không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu. Hắn không đủ tốt sao?Hắn lại chọc giận cô ư? Hay nhìn hắn cô ăn không ngon ngủ không yên?
" Em đuổi anh?" Hàn Nhất Thiên gằng giọng nói ra từng chữ một.
" Không phải là em quan tâm anh thôi." Tử Vy vội quay người lại môi suýt nữa thì dán vào môi Hàn Nhất Thiên. Tử Vy ủ rũ đáng thương giải thích.
" Em quan tâm? Em yêu anh?" Hàn Nhất Thiên hôn nhẹ lên má cô, khiến mặt cô đỏ như đít khỉ.
" Vợ yêu nói anh nghe em thấy anh là người thế nào?"
" Lạnh lùng khó gần đẹp trai nhà giàu."
" Quá nghiêm túc." Hàn Nhất Thiên hôn lên môi đỏ mỏng của cô một cái nhẹ.
Tử Vy bị hành động đột ngột của Hàn Nhất Thiên làm cho giật mình, vội lùi ra sau một tí nhưng đã bị cánh tay cường tráng của Hàn Nhất Thiên nhanh hơn giữ lại khóa chặt. Hàn Nhất Thiên kề sát mặt Tử Vy phà hơi thở nóng ấm mùi thảo mộc vào mặt cô.
" Em đã yêu anh chưa?"
Tử Vy bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho tâm tình hoảng loạn não không phản ứng kịp sau một lúc lâu suy nghĩ thật kỹ thì cũng đã đến lúc cô nên nói sự thật ra cho Hàn Nhất Thiên biết. Tử Vy ấp úng giọng nói có phần run nhẹ " Em đã yêu anh" nói xong cô vùi đầu vào ngực hắn.
Đột nhiên không hiểu tại sao nhưng dạo gần đây Tử Vy rất muốn nói ra lòng mình rằng cô đã yêu hắn trước khi kết hôn, nhưng lại không biết bày tỏ với hắn thế nào cho phải nó là một thứ tình cảm đến mà không hề đoán trước chỉ cảm nhận rõ dần mỗi ngày một ít.
" Nói lại lần nữa xem?" Hàn Nhất Thiên kéo mặt Tử Vy ra nhìn châm châm khiến cô đỏ bừng mặt hơn: " Em yêu anh."
" Anh nghe không rõ, nói lại lần nữa nào?"
" Em yêu anh."
" Anh vẫn nghe không rõ."
"EM YÊU ANH HÀN NHẤT THIÊN." Tử Vy nhấn mạnh và đọc thật chậm và rõ từng chữ một.
Hàn Nhất Thiên hôn lên môi cô một cái * chụt* trên mặt tươi sáng còn kèm theo một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc hơn bao giờ hết.
" Anh cũng thế, anh yêu em, yêu rất nhiều nữa là khác."
Nói xong Hàn Nhất Thiên nhanh chóng giữ chặt gáy Tử Vy phủ lên môi cô một nụ hôn ấm áp lạ thường. Lưỡi hắn di chuyển khắp khoang miệng cô, cùng Tử Vy say đắm, bị hắn bất giác hôn ban đầu Tử Vy chưa kịp thích ứng thở gấp nhưng cuối cùng vẫn bắt kịp mà phối hợp theo nhịp cùng hắn vòng tay qua cổ hắn cùng Hàn Nhất Thiên cuồng nhiệt...
" Anh rất tốt." Tử Vy sau khi Hàn Nhất Thiên buông cái miệng nhỏ của cô ra thì cô đưa ra câu tán thưởng với anh.
" Ừm" Hàn Nhất Thiên quyến luyến cái miệng nhỏ của cô khum xuống tiếp tục gậm nhấm từng dư vị trong khoang miệng cô cảm giác đầu hắn sắp nổ tung vì hành động của cô hôm nay. Chiếc lưỡi Hàn Nhất Thiên nhanh chóng luồn lách quấy rối lưỡi cô như muốn hòa quyện cô với hắn là một quấn lấy nhau liên tục khiến Tử Vy thở gấp nhẹ đánh vào lồng ngực Hàn Nhất Thiên hờn dỗi nhưng vẻ mặt này lại càng khiến hắn điên đảo.
" Nhất Thiên?" Hàn Nhất Thiên buông đôi môi đỏ mọng căng mịn, Hàn Nhất Thiên nghiêng đầu cắn vành tai xinh đẹp của Tử Vy: " Ừ?"
" Em muốn đi tắm." Tử Vy nói nhưng rất sợ Hàn Nhất Thiên lại bày mưu tính kế giở trò gì nữa tuy đây là buổi sáng nhưng với Hàn Nhất Thiên thời gian đâu quan trọng đến thế! Tử Vy thấy hắn không phản kháng lồm cồm ngồi dậy khi vừa bước xuống giường cô liền chạy đi như biến mất trước mặt hắn, Hàn Nhất Thiên thấy hành động đáng yêu của cô vợ nhỏ liền cười rồi cũng đi xuống lầu.