Hai năm trước, tôi của hai năm trước là một cô gái vui vẻ nhiệt huyết sôi nổi, nhưng tôi của hai năm sau của hiện tại thì lại hoàn toàn trái ngược chả thích dây dưa hay qua lại với ai hay bất cứ một mối quan hệ nào. Chả hiểu tại sao chỉ mới hai năm trong khoảng thời gian không ngắn cũng không dài nhưng nó lại khiến con người ta thay đổi. Thật không hiểu nổi mà tôi cũng chả buồn để hiểu việc quan trọng hơn hết với tôi bây giờ là sức khỏe của bệnh nhân vì chỉ khi họ khỏe tôi mới có thể vui vẻ và thoải mái được.
" Tống Tử Vy cô muốn chết à châm chú vào "
" Dạ trưởng khoa "
"ting" thế là đèn tắt phòng phẫu thuật cũng xong y tá đẩy bệnh nhân ấy ra ngoài thật may mắn ông ta đã qua khỏi cơn nguy kịch do căn bệnh suy tim mà tưởng chừng không thể cứu chữa thật đa tạ chúa đã ban phước cho con người này. Tôi cũng đi theo sau trưởng khoa ra ngoài hôm nay tôi lại phải trực đêm. Ôi! Cuộc sống này thật trớ trêu cho những kẻ không có địa vị như tôi đây, thôi đành phải chấp nhận vậy.
<<<<~~~~~~~~~~Mong mọi người ủng hộ ~~~~~~~~>>>
Hắn? Sao lại là hắn? Hắn làm gì ở đây? Không phải hắn vẫn đang ở Anh Quốc sao? Sao lại ở đây được? Không thể nào, không thể nào trùng hợp như vậy được.
" Bác sĩ Tống qua đây chào hỏi một lát đi" giọng nói đó không phải là của trưởng khoa sao. Trời ơi chào hỏi gì ở đây chứ.
Không được kì này chết chắc rồi...
"Hihi chào ngài ạ" Tử Vy cuối thấp đầu ra vẻ khách sáo mà chào hắn,đành phải giả bộ không quen tên này thôi.
Quả thật là tránh trời không khỏi nắng tôi đã từng thẳng thừng từ chối hắn như vậy hắn chắc chắn không buông tha tôi đâu. Không thể nào như vậy tôi còn chưa hưởng thụ cuộc sống này hết mà.
" Đây là Hàn thiếu gia của tập đoàn Hàn Thị cũng là tổng tài của công ty hiện nay. " vì thấy không khí có phần oi bức nên Trưởng khoa nói gì đó để đỡ hơn thật không ngờ lại ngược lại vị tổng tài này không quan tâm mà gương mặt vẫn lạnh lùng cao có không nói lời nào bỏ đi.
Hơi tôi thở phào nhẹ nhõm hên không bị gì nếu cứ đà này tôi từ bác sĩ mà thành bệnh nhân mất.