Một đường từ trong phòng tổng thống đến sảnh tiệc, Ái Nhĩ Lệ Linh biết mình đã trễ, nhưng bước chân lại thả chậm, không một chút vội, chân đi không nghe thấy tiếng, ánh mắt lặng lẽ quan sát chung quanh. Nếu không có chuyện gì hi hữu chặn đường, mọi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra đều dường như nằm trong dự tính của cô ta. Nói cô ta đắc ý cũng không phải không có, nhưng vì một khi kế hoạch đã vạch ra đã là thiên y vô phùng*, cũng chỉ có thể trách có người làm cô ta chướng mắt, năm lần bảy lượt cản đường cô ta, đối với một kẻ đã sống quen trong nuông chiều, tự nhiên sinh ra cảm giác khinh thường, chán ghét, mà hơn cả là cảm thấy bị bôi nhọ.
Từ ban đầu khi nghe cái tên Thiên được nói ra, Ái Nhĩ Lệ Linh đã cảm thấy vô cùng bài xích, đó là cái tên của con nhóc tỳ bao giờ cũng đi sát bên Hoắc Minh Long, là người đầu tiên khiến cô ta cảm thấy bản thân bị xem nhẹ. Năm đó là cô ta khổ nhục kế ngã vào bụi gai, vừa để đổ oan cho con nhóc động tay động chân với mình, vừa để tranh thủ sự đồng tình của người kia, nhưng đổi lại chỉ là một bóng lưng lạnh lùng và lạnh nhạt, không truy vấn, không khiến trách, từ đầu chí cuối ánh mắt chỉ nhìn duy nhất con nhóc tỳ đó. Đến lần thứ hai, con nhóc bị bắt cóc, đã rơi vào tay mình, bản thân có lẽ nên làm tốt hơn, có lẽ nên rạch vài đường trên gương mặt trắng trẻo đáng yêu đó, nhưng bản thân lúc ấy quá chần chừ, quá câu nệ, để khi bị ánh mắt vừa yếu ớt nhưng lại hết sức ngoan cường kia nhìn chòng chọc, cô ta lại cảm thấy có chút bối rối.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Ái Nhĩ Lệ Linh hôm nay đã không còn sự e dè như những ngày đó, bản thân trải qua nhiều chuyện khiến chính mình đi đến giới hạn chịu đựng ép cô ta trưởng thành vội vàng, tâm cơ hơn. Để khi ra tay là phải ngoan độc, phải chu toàn, phải thành công. Nhất là khi nghe A Bàn nói với mình người lần trước đấu với hắn ta là người của Hắc Long bang, Ảnh, thì dường như lúc đó, cô ta nhận ra trùng hợp, chẳng qua chỉ là một bức màn mỏng manh che đi sự sắp xếp bên trong đó. Nhưng bây giờ bức màn đã bị xé toạt, hai kẻ đáng ghét nhất trong mắt cô ta giờ đã thành một, như vậy thuận tiện cho cô ta rồi.
Kỳ thực ban đầu khi biết chuyện An Mục Khê tính kế ba người kia, mục đích của Ái Nhị Lệ Linh chỉ là âm thầm hỗ trợ đồng thời nhìn xem cục diện sẽ diễn ra như thế nào, bản thân có thể nhàn nhã đứng một bên xem cuộc vui, nhưng đáng tiếc lại thần biết quỷ không hay xảy ra sơ xuất, ba người họ vẫn bình an vô sự thoát hiểm, lại được một thế lực nào đấy ngăn chặn phát tán tin tức. Rồi lại từ chút không may này, lợi dụng thông tin hai nhà Hoa Doãn bí mật điều tra An Mục Khê, Ái Nhĩ Lệ Linh từng bước biết được tính toán của của nhị tiểu thư An Thị. Thông qua được điều tra thân thế, điều tra về việc năm đó diễn ra như thế nào, lại vô tình phát hiện được bí mật của An Bình vốn dấu diếm bao lâu nay. Chuyện An Mục Khê là con riêng của An Bình không ai không biết, nhưng lấy thái độ có phần yêu thương của ông ta với đứa con gái này, ai lại biết người đàn ông có vẻ điềm đạm này có thể làm ra được chuyện tàn độc đó.
Khi biết được sự thật, Ái Nhĩ Lệ Linh cũng không lấy làm ngạc nhiên, giới thượng lưu là như vậy, ai cũng đều phải diễn, nhưng là diễn nhập vai đến đâu thôi, đồng thời ngay lúc đó cô ta cũng biết được thông tin này mang lại lợi ích cho mình. Cho An Mục Khê biết sự thật, lợi dụng lòng căm thù, cùng nỗi lo sợ bị hai nhà Hoa Doãn truy tới, mà cùng kết hợp với nhau, thứ cô ta cần lúc này chính là một đồng minh có chút thông minh như vậy. Giả mù sa mưa, chính là nói tác dụng của An Mục Khê trong âm mưu của cô ta, sử dụng con cờ này như là một bức bình phong cho hành động thực sự.
Có những chuyện Ái Nhĩ Lệ Linh biết rõ, thứ nhất, từ lúc bản thân đặt chân đến nước Y, bước chân vào lớp Z, A Bàn đi bên cạnh bảo vệ cô ta luôn luôn âm thầm thông báo rằng có những ánh mắt trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của mình, nên trước giờ làm việc gì cô ta cũng hết sức cẩn thận. Việc thông báo sắp xếp với An Mục Khê đều được A Bàn thay cô ta làm, thân thủ hắn ta tốt, nên sẽ không bị phát hiện. Bởi vì An Mục Khê cũng có chút thông minh, nên cô ta chỉ cần cung cấp thông tin một lần tự nhiên cô ta sẽ hiểu và biết cách phối hợp.
Cái mà Ái Nhĩ Lệ Linh đưa cho An Mục Khê, là một chiếc nhẫn, nhìn bề ngoài tất nhiên giống y hệt một chiếc nhẫn bình thường, nhưng dưới lớp tráng kim loại là một thiết bị cực nhỏ, bên trong có thể chứa một lượng chất lỏng hoặc một loại bột nào đấy, mặt sau chiếc nhẫn có một lỗ nhỏ, chỉ bằng chân kim vừa đủ cho một lượng nhỏ chất trong nhẫn có thể rơi ra ngoài. Tất nhiên để đảm bảo hiệu quả sử dụng, những thứ bên trong kia phải tuyệt đối tinh khiết và đậm đặc. Ngoài chiếc nhẫn đó ra, cô ta còn gửi thêm một chai nước hoa, có thành phần chính là xạ hương, loại này khá đắt tiền, thường được các vương phi quý tộc Ả rập sử dụng, liều lượng chỉ cần nhiều một chút, sẽ không khác gì xuân dược, chỉ là bình thường khó có người phát hiện, cũng không gây hại, nhưng nếu có thêm chất dẫn nào đó như những loại rượu dẫn đặc biệt hoặc là thuốc trợ thì sẽ khác nhiều.
Gửi những thứ này đến Ái Nhĩ Lệ Linh ý đồ để An Mục Khê tranh thủ thời cơ bỏ thuốc vào trong thức ăn của Tiểu Thiên, lại đưa ra con tốt Quách Mộng cung cấp thuốc dẫn, sẽ thành công thu hút sự chú ý của đám người đi theo bảo vệ nhóc con. Nhưng như vậy lại quá rõ ràng, mà trước giờ mọi suy tính của Ái Nhĩ Lệ Linh chính là không cho phép sơ sót, nếu An Mục Khê không hạ thủ thành công, tự nhiên cô ta vẫn có cửa ải thứ ai, bởi không ai biết rõ trong nhẫn mà An Mục Khê đang mang kia có phải là chứa thuốc dẫn, nước hoa trên người Quách Mộng có phải dùng xạ hương không, hay đó chỉ là hư chiêu mà cô ta nhầm đánh lạc hướng mọi người.
Huống hồ lợi dụng tình huống đây là một buổi tiệc giới thượng lưu, là địa phương bạch đạo, vốn ở nước Y trước giờ Hắc Bạch bất xâm, nếu muốn xông vào đưa người ra sẽ gây náo loạn không nhỏ, thậm chí phá vỡ hiệp ước năm xưa của Thượng Quan Bắc Thần và Hoắc Mạnh Hùng. Mục đích của cô ta là gây khó dễ cho nhóc xon là một, lại muốn biết rõ vị trí của nhóc con trong lòng người kia. Sẽ vì an nguy hắc đạo, Hắc Long bang hay là sẽ vì một con nhóc?
---
“ Bao lâu?” Giọng nam trầm thấp lạnh lùng truyền đến, mày kiếm hơi nhíu, ngón tay cứng cáp nhưng tinh tế, khớp xương rõ ràng, từng ngón tay thon dài đẹp đẽ như thạch tượng, lặng lẽ đem khớp tay gõ vào thành cửa xe, bạc môi mỏng mấp máy, trong đôi mắt lam trong trẻo tinh khiết tràn đầy băng hàn, lúc này tản ra từng đợt tia sáng nhạt, sắc bén như dao, vừa uy nghiêm vừa áp lực. Mà uy lực trong giọng nói bao hàm luôn cả khí thế hơn người của người đàn ông, là uy quyền cũng là uy thế như một sự tảng đá vô hình đè nặng lên vai người đang nghe điện đầu dây bên kia.
“ 20 phút.” Mị âm thầm đáp lại, bản thân cảm thấy tuy đã quen với sự thâm trầm, bình tĩnh có phần nguy hiểm của Hoắc Minh Long, đã quen với sự lạnh lùng và dòng máu quyền quý Hoắc gia chảy trong người anh, song cô chưa bao giờ cảm thấy áp bức bực này, mỗi câu mỗi chữ đều giống như đang kiềm nén điều gì đó, khiến nó nặng trĩu, có thể là tức giận, có thể là nôn nóng, có thể là lo lắng, không chút biểu hiện ra ngoài, người ta chỉ thấy được phần âm u cũng như khó đoán của nó mà thôi.
Mày kiếm hơi nhíu lại, mi dài rũ xuống che đi đôi mắt lam đang nhuốm màu tịch mịch, nhiều khi biết rõ có nhiều thứ quá nóng vội sẽ xảy ra sai sót, quá gấp rút sẽ hỏng mất, nhưng loại chuyện để Tiểu Thiên chịu tổn thương này, Hoắc Minh Long dù là một giây cũng không muốn chần chờ. Chính là vì trên đời có nhiều chuyện ép người khác, buộc người khác phải như vậy, thường nghe câu phòng bệnh hơn chữa bệnh, nhưng có một số bệnh không thể tránh, cũng không có vacxin để phòng, nhưng thay thay vì phải nơm nớp lo sợ cả đời thì người ta lại trải qua một lần nhiễm bệnh thì sau này sẽ không bao giờ tái lại nữa. Điều này cũng đúng với thứ mà Ái Nhĩ Lệ Linh dùng với Tiểu Thiên, là một loại chất độc mà không phải độc, phải để nó ngấm đủ lâu, mới có thể đợi đến đúng lúc mới có thể chữa trị.
Thời gian dường như trôi qua chậm đến mức giày vò lòng người.
---
Bước chân của Ái Nhĩ Lệ Linh vừa bước đến sảnh tiệc, gương mặt xinh đẹp mang hơi hướm ngoại quốc vừa được ánh đèn rọi đến, chưa kịp nhìn khung cảnh buổi tiệc ra sao đã nghe âm thanh huyên náo từ vị trí của nhóm học sinh lớp Z truyền tới, mà trung tâm của sự huyên náo này không ai chính là Quách Mộng và Tiểu Thiên, cùng với người đứng bên cạnh là Tô Khải Phong, mọi ánh mắt hiếu kì đều dồn đến bên này, ánh mắt họ đều đặt lên hiện trường là một chiếc li thủy tinh tinh xảo vừa bị đánh vỡ, cùng rượu đỏ loan hết cả ra sàn, một phút trước còn là khung cảnh nền nã hòa hợp. Mọi người tự khắc không nhiều lời lặng thinh xem xét.
Mà trong nhóm ba người, kẻ mở lời đầu tiên không ai khác chính là Quách Mộng, năm lần bảy lượt xảy ra sơ xuất, có lẽ hôm nay cô ta đi ra ngoài không coi ngày, chuyện thành thì ít, chuyện bại lại nhiều. Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là. “ Đồng học Thuần sao bạn lại...” Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng bàn hoàng, nhưng trong nháy mắt đó, cũng lóe lên tia sáng lạnh, vừa là tính toán, vừa là một ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu cô ta khiến cho trong lòng tự mình khen mình tài giỏi.
Chỉ là lời vừa nói ra liền bị Tô Khải Phong đánh vỡ, cậu ta xoay qua, nghiên người nhìn Quách Mộng, khẽ nháy mắt ý tứ nên ngừng ở đây thôi. “ Tùy tiện vỡ một cái ly. Để tôi gọi người mang đến...” Ly rượu khác.
Nhưng tất nhiên Quách Mộng hiếm khi thấy mình thông minh, sao lại có thể dễ dàng buông tha cơ hội được cơ chứ, giọng nói liền có chút ngập ngừng, ánh mắt lia qua phía Tô Khải Phong, vừa lúc nghe thấy cậu ta định nói qua loa vài câu qua chuyện liền vội vàng nói gắt, giống như không nhận thấy ý tứ của cậu ta. “ Đồng học Thuần, bạn nếu có thành kiến với mình thì nói một tiếng, sao lại có thể thẳng thừng đạp lên ý tốt của mình. Vốn mình chỉ muốn nhắc nhở bạn nên nể mặt chủ buổi tiệc này là Tô học trưởng mà chúc mừng sinh nhật một tiếng, cậu đã không nghe thì thôi, sao lại còn hất đổ rượu trong tay mình?!” Vừa nói, cô ta vừa ra vẻ mình bị tổn thương, gì thì cũng là ly của cô ta không phải sao?
Mà Quách Mộng vừa lên tiếng xong, đám đồng bạn của cô ta cũng người này một câu người kia một câu, nói thêm vào... lại có người cố tình đem chuyện hất rượu trước khi vào tiệc của cô ta nói. “ Ban nãy là đồng học Thuần tạt rượu lên người Ái Nhĩ tiểu thư làm hại bạn ấy phải thay quần áo, còn không đi xin lỗi một tiếng, còn vu cho Quách Mộng.”
“ Bạn học Thuần này thật là không nể mặt Tô học trưởng, năm lần bảy lượt gây chuyện.”
“ Đúng là Tô học trưởng không nên mời cô ta đến đây.”
Trong số khách đang đứng xung quanh, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn một màn này, có người âm thầm hỏi nhỏ. “ Cô gái này là ai vậy?” “ Là tiểu thư nhà nào?” “ Chưa gặp lần nào...” Mà khi người đó vừa nói ra, lại truyền từ người này đến người kia, ai ai cũng muốn biết kẻ cả gan gây sự trong buổi đại tiệc của Tô Phong và Tô Khải Phong này thân thế to lớn bực nào? Nhưng Tiểu Thiên bây giờ quá bình thường thậm chí là tầm thường, là một cô gái có vẻ ngoài không có gì nổi bật trừ cặp kính to tròn che hết nửa gương mặt.
Ánh mắt nhóc con đơn thuần trong trẻo không có lấy một tia gợn sóng, giống như mặt gương phản chiếu tâm tư mọi con người, thấy rõ được âm mưu xảo trá, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Quách Mộng, lại nhìn Tô Khải Phong, bình thản đáp. “ Đồng học Quách, tôi không hất rượu.” Giọng nói kì thực rất dễ nghe, trong trẻo, trong đó không có sự rụt rè của một người làm sai hoặc e ngại sự đánh giá, hoặc kì thị của mọi người xung quanh, bóng lưng thẳng tắp cứng rắn hệt như một bức tường thành, chỉ cần nhóc con không làm sai, tuyệt đối không để người khác dễ dàng vu oan giá họa.
“ Quách Mộng, ban nãy cô gây sự với Tiểu Thiên không thành, giờ lại kiếm chuyện gì đây?” Hoa Mỹ Kiều lạnh giọng nói, vốn thấy An Mục Khê nói gì với cô ta, tưởng còn có chiêu trò gì hay ho, giờ lại làm ra cái chuyện ngu ngốc này, đừng tưởng cô không thấy trong mắt cô ta là sự đắc ý. Thân phận Tiểu Thiên giờ vẫn là một bức màn bí ẩn, hết lần này đến lần khác tìm đến không sợ bị thế lực đằng sao bảo vệ nhóc con ám toán sao? Đúng là...
Thấy Hoa Mỹ Kiều lên tiếng, Doãn Thanh Thanh cũng mở lời bênh vực nhóc con. “ Đồng học Quách, bạn càng lúc càng quá đáng. Rõ ràng ban là người muốn hất rượu lên người Thiên Thiên, nhưng may mắn Thiên Thiên tránh thoát mới đổ lên người Ái Nhĩ Lệ Linh, giờ lại nói ngược thành Thiên Thiên hất. Đúng là vô lí quá!!!” Người này ăn nói không một chút cảm thấy xấu hổ gì sao?
“ Mỹ Kiều, Thanh Thanh mấy bạn chung nhóm với đồng học Thuần tự nhiên nói tốt, nhưng là nãy giờ bạn ấy có chúc mừng Tô Học trưởng tiếng nào chưa? Hay là chỉ chăm chăm lo ăn uống. Mình chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, nhưng thái độ bạn ấy lại...” Nói đoạn liền lạnh mặt, lại giống như đang chất vấn, lại tràn đầy khinh thường mà nói thêm. “ Chỉ bằng xuất thân tầm thường của đồng học Thuần nếu không phải được Tô học trưởng mời, làm sao có thể xuất hiện ở bữa tiệc sang trọng này. Từ đầu chí cuối đều là bạn ấy không coi trọng Tô học trưởng điều này mọi người cũng thấy.” Đám học sinh còn lại của lớp Z không lên tiếng, nhưng lặng lẽ đồng tình.
“ Cô...” Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh nhất thời đuối lí, nhưng rõ ràng lời này vốn là muốn chuyển hướng chú ý của mọi người mà.
Tự nhiên Quách Mộng cũng không buông tha một giây phút ngập ngừng nào, liền hướng Tiểu Thiên, nửa mỉa mai, nữa trịnh trọng rõ ràng và cay độc nhấn mạnh. “ Cô vốn không xứng xuất hiện ở buổi tiệc này!!!”
( Còn tiếp)