Anh ta tự nhấc lấy ghế trước bàn tổng giám đốc ngồi xuống, lấy chai nước lọc ở bên hông chiếc vali ở sau lưng ra uống một ngụm, xong xuôi anh ta cười hề hề nhìn anh, bắt đầu quá trình tọc mạch chuyện gia đình nhà người khác. " Lão Hoắc này Tiểu biến... khụ khụ... Thiên Thiên đâu rồi." Nhà này nuôi dạy ra toàn những người không bình thường vốn là trước đây Mộ Thắng Vũ cũng nghĩ cô nhóc nhỏ xinh nhà anh sẽ giống như những cô gái khác học hết trung học rồi đại học sau đó kết hôn... bla bla... đoan đoan chính chính trở thành một người phụ nữ nội trợ đảm đang. Nhưng cố tình dưới sự dạy dỗ trực tiếp đầy sự dịu dàng và ôn nhu... khụ khụ... anh ta không quen dùng những từ này với Hoắc Minh Long, nhưng nói chung là bao nhiêu năm trôi qua đã dưỡng thành một tiểu biến thái.
Đại khái như sau. Người bình thường đến năm mười hai tuổi thông thạo một hai thứ tiếng là đã được cho là thần đồng rồi mà đằng này cô nhóc học được gần 20, người ta làm toán từ sơ cấp đến thứ cấp rồi mới đến cao cấp, còn Tiểu Thiên bỏ qua bước một, bước hai là qua loa cho có, đã đi một mạch vận dụng đến bước ba. Nói tóm lại là trình độ so với Hoắc Minh Long là chỉ thua một chút chứ so với người thường vốn không cùng đẳng cấp. Nhưng cái mà khiến người ta nhức nhối nhất chính là nhìn cô lúc nào cũng có vẻ đáng yêu, nhỏ bé, dịu dàng, ngây ngô, ngốc nghếch vậy thôi, ai biết được cái bộ não ấy có thể khiến người ta cảm thấy bất lực với bản thân như thế nào. Nếu trên đời này có bản xếp hạng những người có khả năng khiến người khác nội thương về ăn nói nhất, anh xếp thứ nhất, nhóc con sẽ xếp thứ hai. Mỗi lần anh ta ca thán bộ não non kém của mình với cô trước mặt Hoắc Minh Long đều bị nhận lại một ánh mắt xem thường, khinh bỉ và lạnh lẽo đến tận tim.
" Đi học rồi." Anh đáp.
Đi học... WTF!!! Đi học??? " Lão Hoắc cho Tiểu Thiên đi học sao???" Anh sao có thể để một yếu tố biến thái như vậy ra ngoài môi trường. Đây là một việc làm vô cùng nguy hiểm, sự xuất hiện của cô là tiền tố dẫn đến những cơn đau tim tim vì tức tối, sự tự ti về mặt kiến thức, sự bất lực về trình độ, đó chẳng khác nào gây ra hiện tượng mất cân bằng trí tuệ sao?
Nhưng mà, Mộ Thắng Vũ cũng phỏng đoán, chắc nhóc con lại dùng ánh mắt to tròn xoe, long lanh, sũng nước ra nhìn anh, mày nhỏ cong cong, môi chu chu ra, phồng má, cả khuôn mặt phấn nộn phô ra, mái đầu nghiêng nghiêng, Hoắc Minh Long lại nuông chiều cô chứ gì. Không sao, anh ta biết với tính cách của băng lãnh đại thần nào dễ dàng để bầu trời nhỏ đi học như vậy, chắc chắc là sớm có phòng bị, sớm có phòng bị...
Cũng có chút thông minh. " Tiểu Thiên mang GF 1371." Anh tất nhiên sẽ không bảo hộ cô được, không những mang kính biến diện, còn có Ảnh theo bảo vệ. Nhưng nói thế nào Tiểu Thiên càng lớn lên lại càng xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu, dễ khiến người ta cảm thấy thoải mái, vui vẻ, chỉ có anh động tâm là được, không cần đám ruồi nhọ bâu xung quanh làm gì.
Quả nhiên là do vậy. Rồi đột nhiên, Mộ Thắng Vũ trở nên nghiêm túc hơn, anh ta nhìn Hoắc Minh Long, sau đó lại nhớ đến nhóc con kia, quả thực hai người này sống với nhau nhiều năm, vẫn rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng không phải bao giờ cũng như vậy mãi, giống như ngày đó gặp cô bé kia cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi, điều đó cũng khiến anh nhận ra dù chỉ là một chút xê dịch thôi, con đường phía trước cũng sẽ thay đổi rõ rệt. Trong con mắt của người khác Long tổng là người nắm giữ huyết mạch tài chính của một đất nước, Hoắc lão bản gánh trên vai sứ mạng của một gia tộc hắc đạo, dù ở vai trò nào người ta đều biết đến anh là người nắm giữa vận mệnh của người khác là Đế Vương. Nghe thì rất oai phong, nhưng người càng đứng trên cao càng thấy cô độc. Mộ Thắng Vũ ít nhiều cũng hiểu được phần nào cảm giác đó của anh, nhưng ai cũng có quyền quyết định cuộc đời mình. Mặc dù hiện tại sẽ không nhưng tương lai ắt có, rồi cũng sẽ đến một ngày anh phải lựa chọn nắm lấy hay buông tay mà thôi. " Minh Long, sau này cậu với Tiểu Thiên... sẽ như thế nào???"
Bàn tay đang cầm bút của anh đột nhiên khựng lại. Sau này sao??? " Còn chưa nghĩ đến." Đúng còn chưa nghĩ đến, anh đến bây giờ còn chưa hẳn rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình, anh biết từ lâu anh coi cô như người thân trong gia đình là một phần rất quan trọng, nhưng đó là quan trọng như thế nào? Khi chấp nhận để cô bước ra thế giới bên ngoài anh đã chấp nhận việc gặp phải rủi ro, anh cũng đã sống lặng lẽ nhiều năm như vậy, anh đã quen với cô độc và lạnh lẽo. Nhưng còn cô...
Nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, Mộ Thắng Vũ làm sao không nhận ra một chút bất lực vừa xuất hiện rồi cũng vừa tắt ngấm ấy. Anh ta cười trừ, nhìn anh một cách thâm thẳm. " Cậu yêu Tiểu Thiên." Nhưng cách anh yêu cũng thật là đơn giản.
Yêu sao??? Lâu lắm rồi Hoắc Minh Long mới có cảm giác ngạc nhiên như thế này, anh trước giờ không để ý đến tình cảm của bản thân, chỉ biết cuộc sống cùng với nhóc con là hạnh phúc nhất. Mỗi sáng nhìn thấy cô thức dậy trong vòng tay của mình, thấy cô cười tươi với mình, thấy cô lo lắng về mình,... anh cảm thấy rất vui vẻ. Cuộc sống tốt đẹp như vậy, anh không muốn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai, quá khứ và bây giờ, chỉ như vậy là đủ.
" Này... hai người vẫn... ngủ chung à???" Mộ Thắng Vũ cười đê tiện hỏi.
" Ừm..." Hoắc Minh Long thừa nhận. Phúc lợi không thể bỏ.
Đột nhiên anh ta đứng phắt dậy. " Cậu... cậu cậu... Thiên Thiên còn đang tuổi vị thành niên đó..."!!! Cái độ tuổi phát triển non nớt mong manh đó...z Ặc, vậy anh có thể làm được gì? Dù gì với tính của của anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện tổn thương đến nhóc con rồi.
" ..." Liếc mắt lạnh lẽo. Có dị nghị gì sao???
" Khụ khụ... Mộ Thắng Vũ tôi quả là coi thường sức chịu đựng của Hoắc đại thần... khụ khụ... nhịn nhiều có thể bị nội thương đấy... ờm..." Nổi hết cả da gà. Quả nhiên không thể nghịch lân mà...
Tác giả: Đang dự xem có viết truyện về tên nhóc lanh chanh này không.