10 ngày liên tiếp hôn mê Triệu Minh Nhi cuối cùng cũng tỉnh, đôi mắt nâu mở to ngó nghiêng mọi thứ một lượt, sau đó cố ngồi dậy nhưng cơ thể mệt mỏi lại đổ rạp, may mắn được một người đàn ông tuấn tú đỡ kịp.
Hai mắt Minh Nhi nheo xuống nhìn chăm chăm vào người đó, anh đẹp tựa như các soái ca trên tivi, đang cất giọng ngọt ngào hỏi thăm cô.
" Cô không sao chứ? Cô thấy trong người như thế nào rồi? "
" Tôi...không sao..." Minh Nhi lắc đầu, nhìn quan cảnh xung quanh xa lạ, thoáng chốc đầu óc nhức nhối cực độ, đau như búa bổ, cái miệng nhỏ bất giác thốt nên một câu hỏi làm người kia chưng hửng.
" Đây là đâu?...Tôi là ai? Anh là ai? "
" Đây là Đới gia ở Anh Quốc, tôi là Đới Khởi Nam cháu nội của người đã cứu cô, Đới Cảnh,...cô không nhớ gì sao? " Đới Khởi Nam ân cần hỏi chuyện.
" Đới gia? "
Minh Nhi lắc đầu liên tục, càng nghĩ đầu cô lại đau thêm, hoàn toàn không có chút kí ức nào, ngay cả tên của bản thân cô cũng không nhớ nổi, ngoài hai chữ " Hoàng, Minh " hiện ẩn trong đầu thì mọi thứ còn lại đều trống rỗng.
Đới Khởi Nam bất lực đành ra ngoài gọi Âu Dương Nhiên vào khám cho cô và gọi luôn cả ông nội Đới Cảnh.
Không khám thì không bất ngờ, Triệu Minh Nhi vì bị va đập mạnh dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, Âu Dương Nhiên không biết đến khi nào cô mới khôi phục lại trí nhớ.
Đới Cảnh ngồi cạnh bắt đầu kể lại chuyện đêm đó để khơi gợi, chính ông đã cứu cô đang bị thương về, do cô hôn mê quá lâu nên ông đã mạo muội đưa cô sang Anh Quốc cùng ông.
Dự định khi nào cô tỉnh dậy sẽ đưa cô về lại Trung Quốc, nào ngờ cô lại mất trí nhớ, Minh Nhi nghe xong đầu nổi đầy đom đóm, ngay cả đêm gặp nạn cô cũng không nhớ nổi, Đới Cảnh có gặng hỏi chỉ thêm vô dụng, càng nói đầu óc cô càng loạn, hai tay cào cấu lấy đầu, bộ dạng vô cùng thảm thương.
Âu Dương Nhiên thấy tình hình không ổn liền lên tiếng trấn an.
" Không nên ép cô ấy nhớ lại mọi chuyện vào lúc này, cô ấy đang mang thai đừng để tâm lí ảnh hưởng tới đứa bé "
Triệu Minh Nhi nghe hai chữ " Mang thai " mà hoang mang, trong đầu toàn những nghi vấn, cô có chồng rồi sao? Chồng cô là ai? Cô mang thai từ lúc nào chứ?
" Mang thai..." cái miệng anh đào theo dòng suy nghĩ mà lẩm bẩm.
Thấy cô dần mất bình tĩnh, Đới Cảnh vội mềm giọng giải thích mọi chuyện với cô.
" Phải, cháu đang mang thai, chắc là của chồng cháu đấy, nhìn tay cháu đi, đeo nhẫn cưới rồi, chắc chắn đứa bé là con của chồng cháu "
Ngay lập tức, Minh Nhi đưa tay trái lên nhìn đăm chiêu chiếc nhẫn, cô không thể nào nhớ được mặt chồng cô, cố nhắm mắt mà nhớ đầu lại thêm đau.
Đới Cảnh lại tiếp tục nhỏ giọng an ủi cô, dù gì ông cũng đã đưa cô sang đây, nếu cô không thể nhớ được chuyện trước kia vào lúc này thì cô cứ ở tạm Đới gia, khi nào cô ổn định tâm lý chắc chắn sẽ có lại kí ức.
Để xưng hô cho dễ dàng, Đới Cảnh đã đặt cho cô một cái tên là Hạnh Ân, sau đó giới thiệu cô với cháu trai - Đới Khởi Nam và bác sĩ thân tín - Âu Dương Nhiên.
Từ đó Triệu Minh Nhi sống ở Đới gia gần 1 năm thì theo họ Đới để tiện sinh sống và hạ sinh một cặp long phụng, bé trai cô đặt tên bằng chính hai chữ trong trí nhớ của cô là Hoàng Minh, còn bé gái từ lúc sinh ra cơ thể đã yếu ớt, hay mắc bệnh, sinh mệnh mong manh dễ vỡ như đèn lưu ly nên được đặt với cái tên là Ly Tỏa.
Minh Nhi cùng con sống ở Đới gia rất hạnh phúc, cô không làm kẻ ăn không ngồi rồi, trước lúc sinh con cô đã xin Đới Cảnh mở một tiệm bán hoa, số tiền thu được cô điều giao lại cho ông như trả tiền ăn ở.
Đới Cảnh và Đới Khởi Nam coi cô như người thân trong nhà, cũng nhờ có họ mà Minh Nhi mới có được khoảng thời gian yên bình.
Thoáng chốc đã được ba năm, vào một trận đông lớn, tuổi tác của Đới Cảnh đã cao, không chịu được giá rét mà qua đời.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông đã gặp riêng Triệu Minh Nhi và Đới Khởi Nam để lại đôi lời nhắn nhủ.
Trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ có âm thanh * tích tắc * của đồng hồ và tiếng thở nặng trĩu của Đới Cảnh, giọng nói nghẹn ngào bỗng vang lên.
" Ông ơi,...xin ông...đừng bỏ lại cháu..." Minh Nhi khóc xướt mướt, quỳ dưới sàn nhà, cô cầm chặt lấy bàn tay nhăn nhúm lạnh buốt.
Hơi thở của Đới Cảnh dần chậm đi, bàn tay còn lại vỗ lên mu bàn tay Minh Nhi, sống chung nhiều năm, ông vô cùng yêu quý cô gái ngoan ngoãn này, sớm coi cô như là cháu ruột của mình, do vẫn còn vấn vương thân thế của cô mà ông không nỡ ra đi khi không có lời trăng trối nào.
" Hạnh Ân...đừng khóc, con người ai rồi cũng sẽ chết...ông thật sự không nỡ bỏ cháu ở lại khi mà cháu vẫn chưa hồi phục lại trí nhớ...
Hứa với ông...Hạnh Ân, nếu sau này không thể nhớ lại, cháu có thể làm em gái của Khởi Nam hoặc làm vợ nó...được chứ? " Đới Cảnh chậm rãi cất lời, rồi lại từ từ kéo lấy tay Đới Khởi Nam đặt lên tay Minh Nhi.
Cô gật đầu lia lịa, lòng quặn thắt vì đau, Đới Cảnh đưa tay lên quẹt đi nước mắt trên gương mặt yêu kiều kia, sau đó nhìn lên Đới Khởi Nam tiếp tục nói.
" Khởi Nam...hứa với ông chăm sóc ba mẹ con Hạnh Ân thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ ba mẹ nó..."
Nghe câu nói ấy, môi mỏng của Đới Khởi Nam méo xệch, vành mắt hắn sớm đã ầng ậng lệ, hắn áp tay ông nội lên mặt, vừa khóc vừa hứa.
" Ông à, ông yên tâm...cháu nhất định làm tròn lời ông dặn..."
Có được lời hứa từng hai người Đới Cảnh yêu quý nhất, cuối cùng ông cũng nở nụ cười mãn nguyện, ra đi trong thanh thản.
Minh Nhi khóc thương đến kiệt quệ, mấy ngày để tang cô không ăn uống ngồi trước quan tài tâm sự với Đới Cảnh.
Ba năm chung sống, được ông yêu thương hết mực cô vô cùng quý mến ông, nếu không có ông cứu cô khi đó, có lẽ giờ đây cô và con đã chết rồi.
Thấy Minh Nhi tiều tụy trước cái chết của ông mình, Đới Khởi Nam xót xa, khuyên nhũ cô đừng quá đau lòng, nhưng tình cảm cô dành cho Đới Cảnh vô cùng lớn, trong một thời gian ngắn cô không tài nào trở lại bình thường.
Mất hơn 3 tháng sau, khi u buồn dần chôn theo Đới Cảnh trên khóe miệng anh đào mới dần có lại nụ cười.
Minh Nhi tiếp tục sống ở Đới gia, lấy danh phận là em gái nuôi của Đới Khởi Nam.
Do quan ngại về người chồng trong quá khứ và trái tim cô luôn có cảm giác bản thân hình như rất yêu người ấy, nên vẫn không thể nào chấp nhận làm vợ hắn mặc dù hắn từng nhiều lần cầu hôn cô, thật lòng muốn cưới cô.
Cộng thêm, mỗi đêm khi ngủ cô đều mơ thấy một bóng người to lớn, cưỡng đoạt cô khiến cô không tài nào yên giấc, nghi vấn về quá khứ càng lúc càng lớn qua từng ngày.
Nếu không tìm lại được kí ức cô nhất định sẽ không lấy bất cứ ai cho dù là Đới Khởi Nam.
Xuân, hạ, thu, đông trôi qua 4 mùa, thêm 4 năm nữa sống ở Đới gia, hai đứa con đã lớn khôn, 7 năm qua đi Minh Nhi vẫn không tìm lại được kí ức giống hệt như Trịnh Vương Hoàng tìm mãi không được cô.
Bảy năm anh chờ đợi, cưới được cô tưởng chừng có thể sống hạnh phúc, nào ngờ lại thêm bảy năm mòn mỏi tìm cô, Trịnh gia dưới tay anh bây giờ đã rất lớn mạnh, hầu như thế lực của anh lan rộng khắp Trung Quốc.
Anh bỏ ra nhiều công sức như vậy cũng chỉ mong với sức ảnh hưởng lớn có thể dễ dàng tìm được Triệu Minh Nhi, nhưng nào ngờ lật tung cả đất nước vẫn bạc vô âm tính, cô đã bỏ anh bơ vơ tận bảy năm trời.
Ngày ngày anh đều nhớ mong một cô gái, truy tìm cô tựa hồ như ngư dân ra khơi tìm kiếm mỹ nhân ngư.
Từng món đồ cô dùng đều được anh cất giữ cẩn thận trong một căn phòng riêng biệt, cả ảnh cưới của cả hai anh cũng đặt vào đó.
Mỗi đêm anh đều nhâm nhi một ly rượu trước chiếc vòng tay, tự mình nói chuyện.
" Minh Nhi, bảy năm rồi, em đi lâu thật đấy...em biết không...Khanh giờ đã trở lại thành người bình thường rồi, thằng bé giờ đã lớn khôn...thông minh lắm,...nó trở thành cánh tay đắc lực cho anh..."
Nói đến đây, cuốn họng bỗng bị bóp nghẹt, cất không thành lời, sự thống khổ, nổi đau đớn ghim sâu vào xương tủy, không giấu nổi nước mắt lại bật khóc, từ trước đến giờ anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào kể cả người ông thương yêu nhất ra đi.
Vậy mà, suốt bảy năm qua lúc nào anh cũng rơi nước mắt vì một người phụ nữ, còn thầm gọi tên cô, đặt cho cô một cái tên gọi đầy bi thương.
" Triệu Minh Nhi, tiểu nhân ngư, anh nhớ em! ".