Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Chương 24: 24: Tôi Không Chạy Trốn Đâu Chỉ Là Đi Thư Giãn Vài Bữa Thôi





Giang Tuyết Tuyết rời đi hơn một tuần, những ngày này Minh Nhi rất thảnh thơi, Trịnh Vương Hoàng quả thật cho cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mỗi tối anh chỉ ôm cô ngủ, ngay cả sờ vào ngực anh cũng chẳng dám, đơn giản vì Vương Hoàng đang cố kiềm chế lại dục vọng.
* Cốc cốc *
" Ai đấy? " Minh Nhi to giọng truyền ra ngoài.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia cho gọi người tới phòng làm việc của ngài ấy ạ " Thẩm Mi đứng bên ngoài nói lớn vọng vào trong.
Minh Nhi thở dài, xem ra những ngày nhàn hạ của cô kết thúc rồi, cô gấp quyển sách trong tay đặt vào vị trí cũ, đôi chân thon thả chầm chậm bước ra, Thẩm Mi trước mặt lúc nào cũng tươi cười.
" Thiếu phu nhân, mời người qua đó ạ " Thẩm Mi cúi người cung kính, Minh Nhi miễn cưỡng gật đầu, một mình tới phòng làm việc của Trịnh Vương Hoàng.
* Cạch *
Cánh cửa mở ra, Minh Nhi rụt rè bước vào trong, Trịnh Vương Hoàng chỉ liếc sơ qua cô một cái, anh nín thinh, đầu vẫn cắm cúi vào số tài liệu trong tay, Minh Nhi bình thản ngồi xuống Sofa đợi anh.
Thi thoảng, cô đưa mắt nhìn từng cử chỉ của Vương Hoàng, lúc làm việc tác phong của anh rất nghiêm túc, đôi mi cong dài cụp xuống che đi nửa phần mắt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào bàn làm việc, ngay cả cây bút trên tay cũng không ngừng hoạt động, nó bị Vương Hoàng xoay vòng vòng trên những ngón tay.
Có thể do áp lực, Vương Hoàng lại tựa người vào ghế, đôi mắt khép hờ, thở một hơi nặng trịch, giây sau anh quay lại trạng thái, suốt quá trình Minh Nhi đều giữ im lặng không làm phiền.
Phải mất 1h đồng hồ hoàn tất công việc, Vương Hoàng thở phù, khi anh quay đầu nhìn sang Triệu Minh Nhi ngủ từ lúc nào không hay.

Cô nghiêng người vào thành ghế, hai tay chấp lên đùi, tưởng ngủ đẹp tựa mĩ nhân.

" Minh Nhi..." Trịnh Vương Hoàng khẽ gọi, lay nhẹ người Minh Nhi, cô nàng giật mình tỉnh giấc, hai tay cọ cọ vào đáy mắt.
" Ưm...Vương Hoàng...anh làm xong rồi à? "
" Ừm, để em đợi lâu rồi..."
Vương Hoàng thong thả ngồi cạnh Minh Nhi, đôi mắt to tròn đăm chiêu nhìn anh, hể Vương Hoàng nhích lại gần Minh Nhi sẽ giật lùi ra xa, dường như cô đang sợ, sợ Vương Hoàng lại muốn ăn cô.
" Đừng lo...anh không làm gì em đâu..."

Ngay khi câu nói thốt ra, Minh Nhi mới cảm thấy yên tâm, cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo, biết chắc Vương Hoàng gọi cô đến có chuyện, cô mạnh dạn đi thẳng vào vấn đề.

" Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao? "
Đôi môi mỏng của Vương Hoàng cong nhẹ, anh ậm ừ rất lâu, chẳng biết là đang toang tính điều gì, Minh Nhi chau mày trông chờ.

Mãi cho đến vài phút sau, Vương Hoàng tự dưng lại chủ động lùi người ra xa mới bật tiếng thành lời.

" Hmm...Minh Nhi...giờ chúng ta làm bạn nhé! "
Tức thì, Triệu Minh Nhi mắt mở to, miệng chữ O, liên tục đập tay vào hai lỗ tai, cô lần nữa bắt Trịnh Vương Hoàng nhắc lại câu vừa rồi.
Khi chắc chắn những lời anh nói là thật, Minh Nhi vui mừng nhảy dựng lên, tưởng chừng Trịnh Vương Hoàng thật sự tha cho cô, nào ngờ anh bồi thêm một câu làm cô hụt hẫng.

" Chúng ta chỉ làm bạn một tuần...một tuần để em thư thả, hết một tuần em vẫn là vợ anh "
Gương mặt Minh Nhi bí xị, chỉ làm bạn có một tuần lễ, xong lại bắt cô về làm vợ, Vương Hoàng có cần vòng vo vậy không? Minh Nhi nghĩ.
Cô chẳng trả lời trả vốn, trực tiếp đá chân Trịnh Vương Hoàng sang một bên định rời đi, cánh tay cô bất thình lình bị níu lại.

Vương Hoàng kéo mạnh làm Minh Nhi ngã ngay vào lòng anh, cô vùng vằng đẩy anh ra, anh lập tức dùng thân to lớn khóa trụ Minh Nhi lại.
" Sao...em không chịu à...vậy thì giờ làm vợ...hình như vết thương ở lưng em đã khỏi rồi nhỉ? " anh giở giọng gian manh.

Tức khắc, Minh Nhi rùng mình với câu nói, cả người run như cầy sấy, dù không đồng ý thì cũng bị Vương Hoàng ép phải đồng ý.


Thà chấp nhận bảo toàn thân thể một thời gian còn hơn mỗi ngày bị Vương Hoàng chơi trò mèo vờn chuột.
" Tôi đồng ý làm bạn một tuần lễ...Trịnh Vương Hoàng nói thì phải giữ lời đấy! "
Khóe miệng Vương Hoàng nhếch nhẹ, đắc ý buông thõng Minh Nhi ra, cô nhanh mồm trao đổi điều kiện với anh trong khoảng thời gian làm bạn.
Trịnh Vương Hoàng không được ngủ chung, không được quản thúc quyền riêng tư của Minh Nhi, còn phải thay đổi cách xưng hô về lại như cũ.
Nghe xong, Vương Hoàng chấp nhận hai điều trên, riêng điều cuối cùng anh lại dứt khoát không đồng ý.

Từ lâu anh đã muốn trên cơ Minh Nhi, dễ gì anh chịu thay đổi cách xưng hô.

Hết cách, Minh Nhi đành nhẫn nhịn cam chịu, miễn là thời gian tới Vương Hoàng không làm phiền thì yêu cầu gì cô cũng chấp nhận.

Trong khi Minh Nhi còn đang đắn đo suy nghĩ về những ngày làm bạn, Trịnh Vương Hoàng từ lúc nào đã thay hẳn một bộ đồ khác.

Chiếc áo thun cổ V màu nâu ôm trọn body săn chắc, kết hợp cùng chiếc quần tây xám, bàn chân lại mang đôi dép lê đen trông Vương Hoàng giống hệt một chàng sinh viên nghèo.

Minh Nhi nhìn không ngậm được miệng, phì cười trước mặt anh, bất ngờ cô bị anh kéo đứng dậy, cái giọng thúc giục không ngừng rót vào tai.
" Em thay đồ nhanh đi, hôm nay anh rãnh, chúng ta ra ngoài chơi như trước đây "
" Được...haha..." Minh Nhi chẳng nghĩ ngợi nhiều, hiếm khi được tự do, cô nhanh chân về lại phòng chọn cho mình bộ đồ yêu thích nhất.
Bóng dáng thướt tha vụt qua cửa, Vương Hoàng ngồi xuống nhâm nhi tách trà chờ đợi, lại mất thêm 30 phút nữa.


Ngay khi Minh Nhi đến chỗ anh lần nữa, cô làm anh điêu đứng, phần thân trên độc nhất một chiếc áo dây thân yếm ôm không hết bộ ngực, khoe trọn phần lưng nõn nà và chiếc eo thon thả, cả bờ vai gợi cảm cũng đưa ra, còn phần dưới mặc đúng một chiếc quần Jogger xệ xuống ngang hông phối cùng đôi Boot ngắn màu nâu đen.
Tổng thể, Minh Nhi vừa cá tính vừa năng động và cũng vừa đốt mắt người nhìn, Vương Hoàng tức đến đầu xì khói.

Bình thường ở nhà Minh Nhi ăn bận vậy anh sẽ không quản, thế nhưng vừa nghe tin được ra ngoài cô lại chơi một vố làm anh đứng ngồi không yên.
" Em có thể lựa bộ nào kín đáo hơn không? "
" Không, trước đây tôi là vậy, anh đừng có quên những gì anh đã nói " Minh Nhi thờ ơ đáp.
Trịnh Vương Hoàng cứng họng, cố nhịn cho qua chuyện, lòng thầm nghĩ, hết một tuần anh sẽ ăn sạch sẽ Minh Nhi không chừa lại mẫu xương nào cho cô hết lên huênh hoang.
Không để tốn thời gian quý báu, Vương Hoàng nhanh chóng kéo Minh Nhi ra ngoài, trước đây họ đi chơi với nhau như thế nào, bây giờ anh đi đúng trật tự thế đấy.
Cả hai không đi xe sang, đón một chiếc taxi thẳng tiến đến khu vui chơi, ở đó Vương Hoàng bị Minh Nhi quay như chong chóng.

Cô kéo anh chơi hết trò này đến trò khác, nhất là trò tàu lượn siêu tốc, anh vừa đặt chân xuống đất đã nôn thóc nôn tháo.
" Ôi trời, Vương Hoàng...
Sao lại yêu đuối thế kia? Chưa gì đã ói sấp mặt rồi..." Minh Nhi cười cợt, vỗ vỗ vài cái vào lưng anh, mấy khi được trả thù, trong lòng cô hả hê vô cùng.

Vương Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt cay cú, đột ngột kéo Minh Nhi dồn vào một góc, gằn giọng hâm he.

" Em được lắm, cứ trả thù đi, hết một tuần anh hành em ra bã "
" Vậy à...để xem...bây giờ ai hành ai " Minh Nhi hất mặt, cố tình phủ phủ vài cái lên ngực Vương Hoàng, còn thẳng chân giậm lên chân Vương Hoàng, anh đau điếng nhảy lò cò ôm lấy bàn chân.
Minh Nhi ung dung đi hẳn một mạch, bắt anh phải đuổi theo sau, đến tận 7h tối cô lại kéo Vương Hoàng vào một quán nhậu.
Ăn đồ bình dân, uống rượu bình dân, tửu lượng Minh Nhi rất cao, hơn 2h đồng hồ hết 15 chai rượu cô vẫn tỉnh như sáo.

Chỉ có Vương Hoàng uống đến quay cuồng, ói cả mật xanh mật vàng.


Anh trông mòn con mắt Minh Nhi vẫn không hề hấn, cơ thể anh mệt nhoài, không chống đỡ nổi mà ngã úp mặt lên bàn.
" Trịnh Vương Hoàng...nè, nè...Vương Hoàng! " Minh Nhi lay gọi, Vương Hoàng không tỉnh, anh say rồi, say đến mất biết.

Cô nở nụ cười tà mị, thanh toán tiền ăn nhậu, gọi một chiếc taxi đưa Vương Hoàng về nhà một mình.

Còn riêng bản thân, cô lặng lẽ trở lại căn hộ trước đây đã thuê, nó hiện giờ đã cho người khác ở.
Từng hồi kí ức đẹp đẽ ùa về, dù chỉ ở đấy một tháng nhưng đó là thời gian bình yên nhất trong cuộc đời Minh Nhi, cô luyến tiếc một hồi lâu, tay xỏ vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại quay số.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng của Hoắc Đường truyền qua.
" Thiếu phu nhân, người đang ở đâu vậy? "
Minh Nhi cất giọng buồn bã bên kia.
" Tôi đang đi chơi, bác Hoắc nhờ bác chuyển lời với Vương Hoàng chăm sóc Khanh vài hôm giúp tôi...
Đừng lo, tôi không chạy trốn đâu chỉ là đi thư giãn vài bữa thôi, bảo anh ấy ngủ thật ngoan nhé!
Nhớ dặn anh ấy giữ lời "
" Nhưng..."
* Tút tút...*
Hoắc Đường còn chưa kịp trả lời Minh Nhi đã vội cúp máy, ông nhìn sang vị thiếu gia đang say bí tỉ trên xe mà không khỏi lo lắng.

Có lẽ khi tỉnh dậy Trịnh Vương Hoàng không thấy Minh Nhi đâu sẽ nổi điên.

Minh Nhi kết thúc cuộc trò chuyện, trong người chỉ còn vài đồng lẻ, có thẻ đen trong ví nhưng cô không dùng nó, ngón tay thon dài tháo đôi hoa tai quý giá đem đi bán, đổi lấy một số tiền, Minh Nhi đặt ngay cho mình một chuyến du lịch ở bãi biển Dương Giang..