- em phân tâm!
Kiến Bạc nhìn cô gái nhỏ hai mắt mơ màng như thể đang nghỉ đến điều gì đó, việc này làm hắn vô cùng không thích.
Tiểu Niệm hồi hồn, cẩn thận đảo mắt đối diện đôi mắt sắc bén của hắn ta, nước mắt cô vẫn còn chảy, nhưng lòng cô đã chết lặng rồi.
Hai người nhìn nhau, mắt đối mắt. Kiến Bạc khẽ nhiu mi, nhìn cô gái bé nhỏ một phút trước còn vũng vẫy, phút sau lại tựa như một con búp bê gỗ, không cảm xúc, cái này càng làm hắn thập phần khó chịu. tức giận cắn mạnh vào môi cô. giống như một sự trừng phạt, cũng giống như phẫn nộ trong lòng hắn.
- a...
Tiểu Niệm bị đau rên lên một tiếng, càng làm cho Kiến Bạc thêm hưng phấn. hắn bỏ qua một tí hiếm hoi sự thương hại, thay vào đó là sục sôi của một con cầm thú đói khát. cô quá xinh đẹp, đôi mắt cô quá sạch sẽ càng làm hắn muốn đem tất cả hủy hoại. Hắn đen tối, bàn tay dính đầy máu dơ bẩn, vậy nên, hắn muốn cô, cũng giống như hắn.
- Đau...
môi răng va chạm, Tiểu Niệm thấy đó không còn là môi mình nữa. Vị mặn, cùng với vị tanh của máu hoà lẫn với nhau hoàn toàn làm cô không thể thích ứng.
Nước mắt tiếp tục rơi, cho dù cô có kìm nén đi chăng nữa. Tim... đau quá.
Tiểu Niệm dừng lại việc đẩy hắn ra, thay vào đó là bóp lấy trái tim mình. Vì sao, chỗ này lại đau đến vậy, đau làm cô muôn ngừng thở, và muốn chết đi.
Phát hiện hơi thở của cô không bình thường, Kiến Bạc khẽ buông môi, nhìn khuôn mặt cô đau đớn nhăn nhó, mồ hôi túa ra ướt đẫm, hắn khó hiểu:
- sao vậy?
Tiểu Niệm không thể nghe được gì cả, cô đau đớn co người lại, miệng không ngừng rên rỉ
- đau... đau quá.
Chị bị làm nhục, anh rể là kẻ phản bội, ba không biết sống hay chết, Trong khi cô lại bị bắt giam ở đây. nếu đã không cứu vãn được nữa, chi bằng để cô chết đi.
theo bản năng, cô chụp lấy tay hắn ta, cầu xin:
- xin anh... hãy giết tôi đi.
-------
Kiến Bạc có chút ngỡ ngàng,con người đều là loài vật ích kỉ, tham sống sợ chết. chỉ cần bản thân được sống, dù có giết hại người thương yêu nhất vẫn làm được. Vậy mà lần đầu tiên trên đời có người không phải cầu xin hắn tha mạng, mà lại cầu xin được chết.
Kiến Bạc không biết tư vị trong mình là gì, hẳn chỉ nghĩ thực hiện theo lời cô, trở thành một con cầm thú, hắn muốn khiến cho cô đau đớn, hối hận vì dám đụng tới hắn.
Nhưng hắn chưa nghĩ tới, sẽ giết cô, để cô chết đi.
Lúc này, người dù cho thế giới có sụp đổ vẫn luôn bình tĩnh lại có chút hoảng hốt, vội vàng kêu:
- bác sĩ, mau gọi bác sĩ.
--------
- Thiếu gia, niệm tiểu thư.... cô ấy...
- nói thẳng.
Kiến Bạc một tay gác lên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà.
giọng nói hắn càng lãnh đạm, Bác sĩ Vương càng cảm thấy lo lắng, có chút ấp úng giải thích:
- theo toàn bộ kiểm tra cho thấy, tim Niệm tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, ngoài việc cơ thể có chút suy nhược thì không thấy bất kì bệnh trạng gì...
Kiến Bạc chợt ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bác sĩ Vương, trong mắt hắn không hề che dấu hoài nghi.
Nhìn cô đau đớn quằn quại,dưới mí mắt hắn không thể nào là diễn xuất, vậy nên, vấn đề chỉ còn nằm ở chỗ... kiểm tra sức khỏe.
Bác Sĩ Vương sợ hãi, vội vàng cầm sổ ghi chép hướng tới bàn, có chút run rẩy đưa,vừa giải thích:
- Thiếu gia, thực ra ở Niệm tiểu thư, không hẳn là do tim, mà rất có thể vấn đề nằm ở tâm lí... thiếu gia hãy xem qua cái này.
Kiến Bạc thu hồi chân trên bàn, ngồi thẳng dậy. hắn còn chưa mặc áo, ở bụng loáng thoáng thấy được vài vết móng cào cấu.
Bác sĩ Vương rất muốn xem một chút vết thương, lại sợ hãi chỉ có thể đứng bên cạnh cúi đầu, chờ giả thích.
Tay thon dài nắm lấy sổ, mắt hổ phách sắc bén mà liếc qua từng dòng chữ. tốc độ hắn đọc rất nhanh, chưa đến một phút đã lật sang trang khác, càng đọc, mi hắn nhíu càng chặt.
Rốt cuộc đọc xong, hắn mạnh tay vứt xuống bàn.
-bộp...
lòng bác sĩ Vương run rẩy, rất sợ thiếu gia nổi bão. có ai không biết, Thiếu gia rất bình tĩnh, nhưng một khi mất khống chế, máu chảy thành sông.
Trong khi ông còn lo lắng cho mạng nhỏ, Kiến Bạc đã rút một điếu thuốc ra, hít một hơi, giọng khàn khàn ra lệnh:
- tìm những bác sĩ tâm lí giỏi nhất đến đây, ngay lập tức.