[Ác Ma Cường Bạo] Tôi Muốn Có Em

Chương 4




Nghe được tiếng kêu ngọt ngào của Tiểu Niệm, Trịnh Vũ hoà hoãn lại, quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, mở giọng dụ dỗ:

- Tiểu Niệm.... em có sao không.?

Tiểu Niệm như chết lặng, đến bây giờ mà hắn còn giả tạo được như vậy ư??? cô nhếch mép cười lạnh:

- em không sao. anh rể, sao anh lại đi chung với bọ họ, họ là kẻ xấu mà.

Trịnh Vũ khẽ cười, hắn tiến tới phía trước, hoàn toàn không thèm quan tâm đến vẻ mặt đầy căm ghét của Tiểu Niệm:

- em gái ngoan, lại đây, anh sẽ không hại em đâu...

- Trịnh Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người vong ân bội nghĩa đó.

Tiết Lâm Kì kiềm nén tức giận, hận không thể lại giết chết hắn ta. Cái người con rể mà hắn luôn tự hào.

-Tiểu Niệm, lại với anh nào.

Trịnh Vũ bỏ ngoài tai, trong mắt hắn chỉ có cô em gái bé bỏng Tiểu Niệm. Quả thật, là hắn không buông bỏ được.

Vỗn dĩ sau khi mục đích cướp đi máy xuyên không gian thành công, hắn sẽ phải giết hết tất cả, nhưng ngoài ý muốn, thời gian 5 năm tiếp cận cô, hắn đã nãy sinh một thứ tình cảm đặc biệt mà ngay cả bản thân hắn không biết. đó chính là không muốn tổn thương cô. Nghĩ đến một ngày không có cô trên đời, hắn làm sao sống được!?.

- Anh rể, anh bảo họ thả chị em ra đi.

Tiểu Niệm nước mắt khẽ rơi, vừa đau khổ xen lẫn tức giận làm cô muốn gào thét. 

Anh rể? cái từ mới mắc cười làm sao. Tình cảm 5 năm gắn bó thân thiết, thoáng chốc chỉ là hư vô. 

còn nhớ rõ người anh rể nhìn cô bằng khuôn mặt trìu mến, ấm áp xoa đầu, người mà mỗi khi cô đau buồn, đều ở bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho cô. Người đã từng hứa, sẽ mãi mãi bảo vệ, yêu thương chiệu chuộng cô cùng chị gái cô.

thật đang hận, tất cả, đều là giả vờ ư???

- Tiểu Niệm, nếu em lại đây, anh sẽ thả chị em. nhanh lên, lại với anh rể đi.

Tiết Lâm Kì vốn còn nghi hoặc thoáng rõ ràng, tên gián điệp này không những giám sát nhà hắn 5 năm, mà ngay cả em vợ mình, còn có thể nảy sinh tình cảm. Đáng chết. Không bằng cầm thú. 

Hắn quay đầu, xoay vai Tiểu Niệm đối diện mình:

- con gái, đừng để hắn dụ dỗ. con mau rời đi, ta sẽ tìm cách cứu được chị con.

Tiểu Niệm tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng cô không phải dại khờ ngu ngốc, làm sao cô không biết được. Nhưng tình cảm đang đè nặng, cô không muốn bỏ mặc chị cùng ba mình.

- ba à, con không....

- Tiết Lâm Kỳ...

giọng nói đầy tức giận của Trịnh Vũ vang lên, khuôn mặt tuấn tú nhưng vì vặn vẹo mà hung tợn:

- Nếu ngươi không giao Tiểu Niệm, đứa con gái này của ông... hừ

Chỉ muốn tiếng hừ, không nói tiếp nhưng cũng làm Tiết Lâm Kì cùng Tiểu Niệm lo lắng vô cùng.

Tiểu Niệm quyết định rồi, cô sẽ thay thế cho chị cô. Dù sao đi nữa cô vẫn còn khỏe mạnh, mà còn chị cô, đã không biết sống hay chết đằng kia.

Tiết Lâm Kì biết được ý định của côn không nói gì mà nhanh nhẹn nhân lúc cô thẫn thờ đẩy vào phòng kính thí nghiệm.

Cửa kính đậy lại ngăn các Tiểu Niệm với bên ngoài.

Tiểu Niệm vội vàng đập cửa, nước mắt không ngừng rơi:

- ba.., mở cửa, mở cho con... Ba.

vì đây là máy xuyên không gian mà cô cùng ba nghiên cứu, cô biết, một khi đã vào thì không thể nào mở được, đặc biệt là người không biết mật khẩu cửa như cô.

Tiết Lâm Kì nhìn con gái nhỏ, một giọt nước mắt rơi xuống trên kuôn mặt cương nghị. Hắn khuất tay ra hiệu:

- đi đi...

Xong lấy súng giấu săn trong người, bộ dạng đáng sợ chưa từng thây:

- Thả con gái ta ra...

Trịnh Vũ vốn thấy Tiểu Niệm bị đẩy vào máy đã lửa giận bừng bừng, hắn hét lên chĩa súng lại Tiết Lâm Kì:

- một, mở cái máy đó ra, hai, con gái ông cùng ông sẽ chết.

- ai chết trước còn chưa biết đâu

Tiết Lâm Kì lạnh lẽo đáp lại, vỗn khồn hi vọng có thể sống sót, hắn cũng không mong đợi gì.

Như biết được suy nghĩ cuat Tiết Lâm Kì, Trịnh Vũ chợt nở nụ cười đáng sợ:

- a.... vậy thì, nếu con gái mày bị làm nhục ở đẩy thì sao?

- Ngươi...

- Anh em, hôm nay cho phép các ngươi phục vụ cô Tiết đây,nhất định phải thật tốt đấy.

Nói rồi, nhếch môi ngồi xuống ghế không xa. Hắn không tin Tiết Lâm Kì có thể chịu được con gái mình bị làm nhục.

----

Tiểu Niệm ở bên trong, không nghe được gì nhưng coi thấy. Trịnh Vũ nói gì đó làm ba rất phẫn nộ.... rồi... một nhóm người tiến tới...vừa tháo nịt, vừa cởi áo quần chị cô:

- Không.... không được làm vậy.... anh rể.,.. dừng lại... đừng mà...

Tiểu Niệm gào khóc tâm can phế liệt, bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm vào kính. Cho dù tay cô đã sưng đỏ, cửa kính loáng toáng vết máu. Cô vẫn không cảm thấy đau.