Thông tấn xã lá cải.
Theo nguồn tin đồn thổi chưa qua kiểm chứng.
Trong công cuộc nịnh bợ cấp trên, level cao nhất không phải là làm cho sếp vô cùng hài lòng về mình, mà là phải làm sao khiến cho sếp đối với mình mang tấm lòng cảm kích sâu sắc cùng tinh thần sẵn sàng hậu tạ bất cứ lúc nào.
Lúc chiếc xe lộn nhào trên đường, hất văng hai người ra xa, ác ma đại nhân liều mình bảo vệ Liêu Thần, trong thâm tâm không ngừng hoài nghi, đối với tên quỷ hẹp hòi như Liêu Thần mà nói, hành động xả thân cứu người này liệu có mang vài phần ý nghĩa nào không đây?
Điều tệ hại chính là trên đuờng cao tốc, một chiếc xe vận tải chở đầy sắt thép cùng vật liệu xây dựng đang phóng thẳng về phía họ, những cọc thép trên xe do bị va chạm mà rơi xuống, tốc độ rơi trở thành thứ vũ khí sát thuơng kinh hoàng, lao về phía xe của hai người. Lúc cả hai bị hất văng ra khỏi xe, ác ma đại nhân bị một ống tuýp xuyên thẳng qua ngực, thê thê thảm thảm nằm một đống ven đường quốc lộ, mà Liêu Thần vì được hắn liều mạng bảo vệ nên chỉ bị xây xát chút xíu, nằm bất tỉnh.
Vụ tai nạn trên quốc lộ lần này khá nghiêm trọng, Liêu Thần bị từng đợt tiếng nổ đánh tỉnh, phát hiện mình như vậy không có thương tổn gì, mà Quân Tư Vũ lại nằm trên người y, trước ngực bị một cọc thép lạnh như băng xuyên qua.
“A a a a a a a!!!” Liêu Thần hét lên, y nghĩ Quân Tư Vũ đã chết.
“Tôi còn chưa chết.” Quân Tư Vũ đột nhiên mở to mắt, nói chuyện so với Liêu Thần còn bình tĩnh ổn định hơn. Nhưng là trông bộ dạng như xác chết vùng dậy, bởi vì không ai bị thương nặng như vậy mà còn nói chuyện được a.
“Anh … … anh …Không được nói nữa! Cố gắng thở đều!” Liêu Thần trong đầu trống rỗng chỉ liên tục thốt ra một câu, y hoàn toàn không biết lúc này phải làm gì.
“Tôi không sao.” Quân Tư Vũ cực lực bày ra bộ dạng lưu luyến nhân gian, “Công ty có chịu chi trả tiền viện phí không? Nếu công ty thanh toán, tôi sẽ đi bệnh viện, còn không thì tôi nhất quyết phải về nhà ngài, có chết cũng phải chết trên giường của ngài, chết bên cạnh ngài.”
“Sẽ thanh toán! A a a a a a!!!” Liêu Thần bị hắn bức đến phát điên, ôm đầu gào lên.
**********************************************************
Nhân viên cứu hộ lúc sau mới tới nơi, Liêu Thần thấy bọn họ dùng cưa điện cắt đoạn thép trước ngực Quân Tư Vũ ra, còn đoạn cắm sâu trong cơ thể phải chờ đưa vào bệnh viện phẫu thuật để gắp ra.
Cảnh tượng đó khiến cho Liêu Thần sợ đến mém xỉu, y cũng không biết cuối cùng thế nào lại được đưa vào bệnh viện, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh. Tinh thần hoảng loạn cực độ cũng dần ổn định, y run rẩy cầm lấy điện thoại.
“Alô, Xuyến Xuyến à, đêm nay anh phải ở lại công ty … Ừ, hôm nay anh không về.” Nói xong y vội vàng tắt máy, sợ con bé phát hiện ra giọng mình có chút nghèn nghẹn.
Lúc sau dần bình phục, y vội vàng hỏi thăm tình hình Quân Tư Vũ hiện tại thế nào, y tá tra tra lật lật sổ sách một hồi, nói Quân Tư Vũ hiện vẫn đang trong phòng phẫu thuật, ca mổ lần này tỉ lệ thành công rất nhỏ. Liêu Thần trong lòng phát lạnh, nhớ lại những lời quái dị Quân Tư Vũ nói trước khi chết (Ơ này, hắn còn chưa chết mà!), y đột nhiên cảm thấy từng đợt gai người, có khi nào Quân Tư Vũ còn đang vất vưởng ám bên người mình? Nói không chừng lúc cùng mình lải nhải chuyện thanh toán viện phí, hắn đã chết rồi cũng nên! Kỳ thực lúc đó chỉ là oan hồn của Quân Tư Vũ bám lại trên thi thể để cùng y giao kèo a?!!
Liêu Thần càng nghĩ càng thấy sợ, vội khoác áo choàng, lảo đảo men theo phòng bệnh bước đi, thương thế của y không nặng, vậy nên y tá cũng không tỏ ý ngăn cản. Liêu Thần vào thang máy xuống dưới lầu, ngồi bên ngoài bậc thang hút thuốc tĩnh tâm, gió lạnh thối qua giúp y thanh tỉnh đôi chút.
Lúc này, Liêu Thần bỗng phát hiện ra phía bên kia đường, đối diện bệnh viện có cửa hàng bán vòng hoa và hũ đựng tro cốt, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào liền đi tới, mua một ít tiền giấy, dù sao tâm nguyện lớn nhất của Quân Tư Vũ hồi còn sống (Ây, đã nói là hắn chưa có chết!) là được tăng lương, vì vậy liền cầm tiền giấy vào thang máy, đi tới trước cửa phòng phẫu thuật. Đèn trước cửa phòng phẫu thuật lúc này chớp tắt, Liêu Thần sắc mặt tái xanh nhìn bác sĩ đẩy giường bệnh đi ra, bệnh nhân lúc này chùm chăn kín mặt, rõ ràng là ca phẫu thuật thất bại, người cũng đã thăng thiên rồi.
Liêu Thần kích động che miệng, cảm thấy trong lòng từng trận chua xót đau thương, y run rẩy hỏi bác sĩ, “Người … đi lúc mấy giờ?”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói, “Lúc tám rưỡi tối. Nén bi thương đi.”
“Quân Tư Vũ, lúc anh còn sống, tôi chưa tăng lương cho anh, giờ anh chết rồi thì cố gắng siêu thoát, đừng lang thang vất vưởng bám theo tôi nữa, tôi đốt tiền cho anh ……” Liêu Thần nước mắt nước mũi sụt sùi, ngồi bên cạnh giường bệnh lôi bật lửa ra đốt tiền vàng.
Y tá vội vàng ngăn y lại, bảo Liêu Thần muốn đốt vàng mã thì ra ngoài, không được đốt ngoài hành lang.
“Cho tôi nhìn mặt anh ấy lần cuối. Tôi sẽ báo tin cho người nhà anh ấy.” Liêu Thần hít hít mũi, nghẹn ngào nói.
Y tá đành đem tấm chăn trắng trước mặt bệnh nhân lật lên cho y xem, Liêu Thần hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn qua —– là một ông cụ?!!
“Đây là ông Lưu nằm giường 78, thọ 98 tuổi, không qua khỏi cuộc phẫu thuật, cho nên ……” Y tá một bên giải thích.
Liêu Thần quệt quệt mắt, nói, “Không phải người này, tôi muốn tìm là một người họ Quân, hơn … 20 tuổi, đưa vào phẫu thuật gắp dị vật a.”
“Vậy anh tìm phòng phẫu thuật số 2, ở hành lang phía đông.” Y tá chỉ đường cho Liêu Thần.
Lúc Liêu Thần tìm được phòng số 2, ca phẫu thuật đã hoàn thành, Quân Tư Vũ được đưa tới phòng hồi sức, vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Liêu Thần thở ra một hơi, vội hỏi bác sĩ về tình hình của hắn.
Bác sĩ phụ trách thao thao bất tuyệt nói cho Liêu Thần biết, nào là ý chí sống của Quân Tư Vũ hơn người, tuy rằng bị ống sắt đâm vào làm tổn thương tim và phổi, nhưng cuộc phẫu thuật đã thành công. Có điều xương sống, xương ức và nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, dù có sống được cũng sẽ để lại di chứng, thần kinh có thể phục hồi hay không cũng là một vấn đề. Quan trọng nhất là, chi phí phẫu thuật và điều trị sau này cao đến dọa người.
“Phải tốn bao nhiêu tiền?” Liêu Thần hỏi.
Bác sĩ phụ trách nói một câu, Liêu Thần nghe xong liền trợn tròn mắt.
*******************************************************
Quân Tư Vũ nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại dây truyền ống dẫn. Liêu Thần ngồi bên cạnh giường, chờ hắn tỉnh lại, y không biết sẽ phải giải thích tình hình cho Quân Tư Vũ thế nào. Lúc này đã là 2 giờ sáng, trong bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động, trải qua đủ những sự cố kinh hoàng, Liêu Thần cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, y cảm thấy có nhiều điểm kì quặc. Hai ngày trước y đã đưa xe đi kiểm tra, hoàn toàn không thể có trục trặc, Liêu Thần càng nghĩ càng thấy sợ, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Xuyến Xuyến. Y có dự cảm, có người nào đó đang muốn giở trò với y và Xuyến Xuyến.
Đang định bấm số, chợt nghe thấy Quân Tư Vũ rên nhẹ một tiếng, tựa như sắp tỉnh lại. Liêu Thần vội ấn nút chuông ở đầu giường gọi y tá tới.
Quân Tư Vũ chậm rãi mở mắt ra, mơ hồ thấy Liêu Thần cùng y tá đang chăm chú nhìn mình.
“Đây là nơi nào?” Quân Tư Vũ mệt mỏi nhìn quanh, hoảng hốt hỏi.
“Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn, may mà được cấp cứu kịp thời!” Liêu Thần khẩn trương nói, “Anh không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là có thể ra viện.”
“Sao người tôi không còn cảm giác ……” Quân Tư Vũ mờ mịt hỏi, “Bên dưới … không có cảm giác, cũng không cử động được.”
“Đó là do ảnh hưởng của thuốc gây tê, đợi hết tác dụng sẽ không sao …” Liêu Thần trên trán đã toát mồ hôi lạnh, trái với lương tâm mà nói dối một câu. “Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Anh à, bệnh nhân vừa mới tỉnh lại còn rất yếu, không nên nói chuyện nhiều. Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra và tiêm thêm thuốc. Anh cũng nên quay về buồng nghỉ ngơi đi.” Y tá nói với Liêu Thần.
Liêu Thần gật gật đầu, nói với Quân Tư Vũ, “Anh cứ an tâm điều trị, ngày mai tôi lại qua thăm. Tiền thuốc men tôi sẽ thanh toán, anh yên tâm, mai tôi sẽ cho người đưa cơm tới.” Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Vừa bước ra khỏi cửa, hai chân Liêu Thần đã muốn mềm nhũn, suýt nữa ngã. Y không biết sau này phải nói như thế nào cho Quân Tư Vũ biết chuyện hắn bị liệt do di chứng của vụ tai nạn.
Hết chương 18