Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 36: Nổi niềm được giấu kín




Tại Lương Viên

Anh vừa thấy cô về thì liền vui mừng đi tới chỗ cô "Sao hôm nay em buồn quá vậy hả?"

Cô vừa nhìn thấy anh liền tức giận "Anh tránh xa tôi ra đi, đồ tồi" cô vứt balo xuống đất rồi đi thẳng lên phòng

"Hứa Văn cậu đi điều tra xem hôm nay ai đã làm gì cô ấy"

"Vâng thưa ông chủ"

Tới tối sau khi anh đã biết lý do vì sao cô nổi nóng với anh. Anh vừa mở cửa đi vào phòng cô thì đã bị cô ném gối tới "Ai cho anh vào đây, anh cút đi"

Anh đột nhiên tức giận quăng thẳng một sắp giấy xuống đất "Có phải tôi chiều em đến hư rồi đúng không?"

Cô nhặt sấp giấy đó lên, toàn bộ đều là thư tình của cô ở trong trường và còn có hình ảnh cô nói chuyện cùng những người con trai khác. Đây chẵng phải là do anh đang ghen sao. Anh nghĩ vì chuyện này nên cô mới tránh xa anh

Anh dùng lực nắm chặt tay cô "Tôi hỏi em, tôi có cái gì không bằng những thằng đó. Tôi chẵng lẽ không đủ tốt với em hay sao. Tại sao những thằng đó thì em luôn mỉm cười còn tôi thì không hả?" Ánh mắt của anh rất tức giận rất lạnh lùng, tà mị đến mức cô sợ run cả người

Nước mắt cô chợt rơi ra, cô chẵng dám nhìn thẳng mặt anh, cô cuối mặt xuống và nói ra những lời trong thân tâm của mình "Ai cũng được, nhưng anh thì không thể"

Môi anh khẽ nhếch lên "Cho tôi một cái lý do được không?" Tay anh từ từ thả lòng tay cô ra

"Không. Anh chỉ cần biết, cả cuộc này cho dù tôi có yêu anh đến chết thì tôi cũng không bao giờ đồng ý làm vợ anh. Xin lỗi, còn lý do thì tôi không thể nói cho anh biết được"

Anh buông hẳng tay cô ra "Đường Hy em giỏi lắm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào như em cả, yêu nhưng không dám thừa nhận, yêu nhưng lại tự làm chính mình đau . Từ nay tôi cấm túc em không được phép gần gũi với những thằng con trai khác"

Anh dùng tay nâng nhẹ cằm cô lên, chân mày anh hơi nhíu lại "Và em cũng đừng suy nghĩ đến việc sẽ rời khỏi tôi. Ngày nào Hàn Lục Thiên tôi còn sống thì ngày đó em đều phải ở bên tôi. Nếu em có ý định bỏ trốn thì nên nghĩ đến công ty của gia đình em sẽ có kết quả như thế nào." Nói rồi anh bỏ đi để cô ở lại một mình trong căn phòng tối tăm rối ren này.

Nước mắt cô cứ rơi mãi chẵng dừng, cô úp mặt xuống đầu gối và khóc.

Kể từ ngày hôm đó anh lạnh lùng hẳn đi, chẳng còn dịu dàng với cô như lúc trước nữa. Sức chiếm hữu của anh cũng càng ngày càng dâng cao khiến cô phải khiếp sợ cái con người này.

Anh cũng ít về nhà hẳn ra, cô cứ nghĩ anh sẽ có người phụ nữ khác vì chuyện này nhưng chuyện đó lại không hề sảy ra

Cô đi tìm Hứa Văn để hỏi chuyện "Hứa Văn à tôi hỏi anh vì sao tôi chưa bao giờ nghe nói ông chủ cùa cậu có người yêu hết vậy?"