Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 3: 4 năm gặp lại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 3: 4 năm gặp lại

Thiên Hạo lái xe đưa Nguyệt Nhi trở về Thiên Gia, do hai người đã dầm mưa nên cả người đều ước hết

Lúc anh vừa mới bước vào cổng Thiên Gia liền khiến cho tất cả mọi người phải trố mắt nhìn anh. Anh vừa mới bước vào nhà thì dì Lâm liền đi tới nhìn anh "Thiếu gia cuối cùng con cũng về rồi" bà vừa vui vừa buồn nhìn anh. Vui vì anh đã trở về, buồn vì nhớ anh. Anh cũng coi dì Lâm như một người mẹ vì từ nhỏ anh đã được dì Lâm chăm sóc cho đến lớn nên tình cảm của hai người đặc biệt rất tốt

Anh mỉm cười nhẹ nhàng "Dì Lâm dì có thể chuẩn bị cho con nhanh một bộ quần áo để cho con và Nguyệt Nhi thay có được không"

"Được được" bà gật đầu rồi bước chân lên lầu để chuẩn bị quần áo cho anh và cô

Thay đồ xong cô cùng anh ngồi trên ghế ở phòng khách, ngay cả Gia Dương, Nhất Phong, Gia Thành, Thanh Thanh đều tới. Vừa nghe được A Phúc thông báo Thiên Hạo đã trở về là bọn họ liền nhanh chân chạy đến Thiên Gia để xem anh như thế nào

Nguyệt Nhi được Thiên Hạo ôm vào lòng trông hạnh phúc vô cùng nhưng Gia Dương đành phải chịu đau đớn trong lòng mà nhìn họ ôm ấp nhau

"Hạo Hạo anh kể cho mọi người nghe đi. Rốt cuộc là thời gian qua anh gặp phải chuyện gì, tại sao 4 năm anh mới quay lại?" Nguyệt Nhi là người lên tiếng trước. Cô thật sự rất muốn biết suốt 4 năm vừa qua là vì chuyện gì mà anh lại bỏ rơi cô

Thanh Thanh tức giận hỏi tội anh "Phải đó anh mau nói cho mọi người biết đi"

Anh thở dài rồi bắt đầu kể:

4 năm trước

4 năm trước lúc anh đang trên đường về khách sạn, lúc đó do anh đi ngang qua một con sông, thấy khung cảnh ở đó đẹp mà còn yên tĩnh nên anh đã dừng xe lại và ngồi trên xe ngắm phong cảnh xung quanh. Do không khí quá yên tĩnh nên đã không biết anh ngủ lúc nào không hay

Chưa chọp mắt được bao lâu anh liền nghe thấy tiếng súng, anh vừa mới mở mắt ra chưa kịp phản ứng gì hết liền bị một viên đạn bắn vào cánh tay, do anh không cẩn thận khi ngủ trong xe không đóng cửa sổ lại nên tên sát thủ mới dễ khiến anh bị thương như vậy

Máu chảy rất nhiều, từng giọt máu nhiễu xuống ghế, áo sơ mi màu trắng của anh cũng bị nhuộm thành màu đỏ, anh vội mở cửa xe ra và cầm trên tay thêm một cây súng. Máu nhiễu xuống đường tạo ra một cuộc tàn sát đẫm máu nên trên thời sự đã theo đó mà đăng lên chứ họ không biết thật ra anh chỉ bị bắn ở ngay tay thôi chứ không có gì mà phải gọi là tàn sát

Chân mày anh hơi nhíu lại, khẩu súng liền chỉa về tên đã bắn anh, anh bắn súng rất giỏi tuy tên đó đang chạy rất xa nhưng chỉ một viên đạn anh liền bắn thẳng vào tên đó

Chưa bao lâu lập tức liền có rất nhiều người đi đến chỗ anh, thêm một viên đạn nữa nhắm thẳng vào ngực anh. Hô hấp của anh ngày càng khó khăn hơn "Các người là ai tại sao lại muốn giết tôi" anh cố gắng gằng từng chữ một hỏi tội bọn họ

Môt tên trong đám bọn họ lên tiếng "Mày không cần biết tao là ai mà mày chỉ cần biết ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày" nói rồi hắn cầm súng bắn thêm một viên đạn nửa vào phía anh

Anh rất may mắn tuy bị thương nhưng vẫn có thể né được viên đạn vừa rồi. Anh nhìn ra phía sau mình thì mới nhớ ra rằng sau lưng anh có một con sông rất lớn. Nếu anh nhảy xuống dưới tuy khả năng sống sót sẽ rất ít nhưng thà rất ít thì còn có khả năng sống. Chứ nếu như anh không nhảy thì anh sẽ mau chết thôi

Nếu không bị bắn ngay ngực mà là chỗ khác thì có lẽ bây giờ bọn họ mới là người không có khả năng sống sót với anh. Chẵng qua ai lại không biết anh chính là sát thủ bắn súng, tại ngực là điểm yếu của anh thôi, mà còn ngay bên ngực trái nữa chứ. À chắc chỗ đó của ai chẵng là điểm yếu nhỉ

Hô hấp của anh ngày càng yếu hơn, anh nhanh chóng nhảy xuống sông. Mấy tên kia nhanh chân chạy đến cạnh bờ sông "Chết tiệc lại để nó chạy thoát rồi"

Một tên khác nói "Anh yên tâm đi chưa chắc gì nó vẫn còn sống, chẵng phải lúc nãy anh bắn một viên vào tim nó sao. Thế nào nó cũng chết, cho dù mạng nó có lớn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể qua được ải này của chúng ta đâu"

"Cậu nói cũng phải. Bây giờ chúng ta về cứ thông báo với lảo đại nó đã chết là được" rồi bọn họ lên xe rời đi

Còn anh ở dưới nước máu cứ theo nhau mà chảy ra, ai lại không biết khi đang chảy máu mà gặp phải nước thì nhất định máu sẽ càng chảy ra nhiều hơn

Ở dưới nước anh nhớ ra được rất nhiều chuyện và cũng suy nghĩ thật nhiều. Anh nhớ tới những ngày tháng bên cạnh Nguyệt Nhi người con gái anh yêu nhất trên đời này. Còn suy nghĩ của anh chính là, nếu anh chết đi rồi thì cô sẽ ra sao đây, ai có thể thay thế anh chăm sóc cô ấy, ai có thề hiểu được Nguyệt Nhi đang muốn và làm điều gì. Rồi cuộc sống của cô ấy sẽ như thế nào, cô ấy trông đợi vào anh rất nhiều lại còn đem cả cuộc sống của chính cô dâng cho anh để anh bảo vệ và yêu thương cô. Nhưng giờ đây nếu anh chết đi thì ai có thể thưc hiện được điều đó, Gia Thành thì đã có Vũ Băng Băng. Có ai nói cho anh biết trên đời này ai yêu thương Nguyệt Nhi của anh hơn anh hay không. Nếu có anh nhất định sẽ đồng ý để cho người đó chăm sóc Nguyệt Nhi cả đời, chỉ cần khiến cô vui điều gì anh cũng chấp nhận.

Rồi mắt anh từ từ nhắm lại, cả cơ thể anh cứ để yên mặt kệ cho dòng sông cuốn trôi anh đi. Nếu không bị thương thì có lẽ anh đã bơi lên trên bờ rồi.

Nguyệt Nhi của anh, cho dù có làm quỷ anh cũng sẽ đi theo bảo vệ em. Anh yêu em

*Hết Chương 3*

-Còn tiếp-

=> Chương 4: Sự thật quá phũ phàng