Toàn bộ đại sảnh im lặng như tờ. Hạ An Thiển thật muốn đào một cái lỗ để chui vào. Đồng thời đem người phụ nữ tên An Khả Nhi băm thành trăm mảnh, như thế nào mà đầu óc của cô bạn này không thể suy nghĩ một điều gì khác xoay để chuyển tình thế a!
Đồng Đồng nhìn tờ tạp chí rồi nghe An Khả Nhi trả lời xong, đôi mắt màu lam lan tỏa ra một sắc thái lạnh như băng, cùng lúc đó quay đầu nhìn Hạ An Thiển “Tên cha con là gì? Người mà mẹ trộm con ấy?”
Hạ An Thiển trời không sợ, đất không sợ, ngay cả chết cũng không sợ, chỉ sợ mỗi con trai yêu quý của mình, và con trai cô bây giờ lại.... ....uy hiếp cô.
“Gì…. Này, con đừng hỏi được không? Đồng Đồng bảo bối, con còn bé nên chuyện không nên biết thì không cần biết!”
Đồng Đồng chẳng thèm ngó nghiêng mà vẫn khoanh tay, nhìn thẳng Hạ An Thiển “Thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt! Hạ An Thiển, mẹ có biết câu đó không vậy? Nếu không mau nói ra sự thật, hậu quả mẹ khó lòng mà chịu đựng được nha!”
Hạ An Thiển nhìn Đồng Đồng cười nhưng trong ánh mắt gian trá lại rất lộ liễu liền sợ hãi vô cùng! Chết tiệt, sao cô cảm thấy có một con dao kề ngay cổ của mình thế này không biết.
Mà tên lừa thầy phản bạn An Khả Nhi thấy tình hình căng thẳng liền lập tức biến mất khỏi biệt thự. Đến lúc này thì chỉ còn Hạ An Thiển ở lại bế tắc như ngồi trên chảo lửa!
Cuối cùng, Hạ An Thiển dùng âm lượng nhỏ nhất mà ngoan ngoãn nói ra tình hình thực tế, cô thật muốn tìm một cái lỗ mà chui “Chính là như vậy! Mẹ nói xong rồi!”
“Vậy, mẹ định xử lý thế nào? Chẳng lẽ để tấm ảnh lõa lồ mấu chốt này cứ phát tán trên báo như vậy sao?” Vẻ mặt nghiêm trọng của Đồng Đồng nhìn Hạ An Thiển chằm chằm, thân hình nhỏ bé nhưng điệu bộ như người có địa vị cao sang, còn bộ dạng của Hạ An Thiển thì cực kỳ bất an!
Hạ An Thiển nghĩ việc này không nên để Đồng Đồng nhúng tay nên vỗ vai cậu “Bảo bối, chuyện gì đi nữa mẹ cũng sẽ có biện pháp để giải quyết. Con ngoan ngoãn ở lại nước Anh là được rồi!”
Đồng Đồng nhìn cô như không thể tin được điều vừa nghe, bỗng nhiên mếu máo “Mẹ quên đi! Cho mẹ đi một mình chẳng khác nào con tự rước phiền toái vào mình, vẫn là con đi theo lo liệu đi!”
“Bảo bối, con nói vậy là có ý gì? Mới mấy tuổi đầu vậy có cần xem thường mẹ đến thế không?” Xấu hổ quá đi mất, con trai yêu quý của mình lại dùng ánh mắt ấy mà coi nhẹ mình.
Đồng Đồng nhíu mày, hai tay ôm chặt đầu cười ngây thơ vô hại “Hạ An Thiển tiểu thư, xin hỏi mẹ làm sao đem vốn tự có của mình mà xử lý cho tốt mọi việc? Cái của trời cho vô dụng ấy làm sao đối đầu lại chú ấy đây?”
“Hừ hừ…. Câm miệng cho mẹ!” Thật sự là, một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho mẹ mình mà. Thật sự cô có cảm giác bản thân mình rất đáng thương.
“Mẹ, lần này xem con làm việc, cam đoan với mẹ tuyệt đối làm cho người đàn ông kia một lần nữa thấy tài năng của con!” Đồng Đồng biết Lãnh Quân Dục với Hạ An Thiển ngoài việc có quan hệ thì các vấn đề khác còn chưa nói, không hề cảm thấy kỳ lạ mà ngược lại muốn sửa lưng hắn một phen.
Hạ An Thiển chỉ có thể khoanh tay cười bất đắc dĩ, xem ra chỉ có thể tin tưởng vị quân sư phía sau này.
……… ……………..
7h tối tại một thành phố,
Ở biệt thự xinh đẹp của Lãnh gia. Lãnh Quân Dục nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng chiếu sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nắm trong tay một tờ báo, bên cạnh còn bốn năm tờ tuần san Toàn Cầu, hoàn toàn bằng tiếng Anh.
A Ben cầm theo một chai rượu Brandy đi đến đưa cho Lãnh Quân Dục, đồng thời thản nhiên đảo qua tờ báo nằm trong tay hắn, vài chữ rõ to hiển nhiên lọt vào tầm mắt “Vị hôn thê thần bí của Dạ thị là Hoa Kiều ở nước Anh”
Hóa ra cậu chủ vì chuyện này mà mất hứng, xem ra người phụ nữ này thật lợi hại, lần trước là chỉ là nữ hầu rượu, thế nhưng lúc này đây có thể thăng cấp trở thành vị hôn thê của Dạ gia.