Lúc Trữ Thanh Trà tỉnh dậy, cô như phát điên mắng chửi Âu Tuệ Nhi đủ lời nhục mạ. Hứa Nhất Chính bên ngoài bị Âu Tuệ Nhi ngăn lại, dù gì thì Thanh Trà cũng là con gái, không lẽ Hứa Nhất Chính muốn đánh cô ấy?
Đợi Thanh Trà bình tĩnh lại, Âu Tuệ Nhi cùng Hứa Nhất Chính bước vào phòng, ánh mắt Thanh Trà liền sa sầm, ôm lấy bả vai còn đau nhức, nghiến răng quát:"Tôi sẽ kiện anh!"
Hứa Nhất Chính đứng nhịp giò, lời uy hiếp giống như con kiến bò qua lòng bàn tay dễ dàng bị bóp chết:"Tốt!"
Trữ Thanh Trà cảm thấy không thể đe dọa Hứa Nhất Chính được, thế là cô quay sang điên tiết lên Âu Tuệ Nhi:"Đồ giả tạo! Lột bỏ chiếc mặt nạ mỏng manh của cô xuống đi. Sớm muộn gì mọi người cũng biết con người thật của cô thôi. Hôm qua tôi đã được chứng kiến rồi, cô giỏi lắm!" Thanh Trà nhếch mép, vẻ mặt cay cú như mụ đàn bà đi giật chồng người ta không thành công vậy.
Khóe môi Âu Tuệ Nhi giật giật, hơi sương thoáng động bên mi, giọng cô chất chứa nghẹn ngào:"Cậu đang nói gì vậy? Sao tôi lại tồi tệ đến như vậy chứ?"
Đôi mắt Trữ Thanh Trà ngập tràn sự khinh thường hướng đến Âu Tuệ Nhi, cô giễu cợt:"Thứ đàn bà rẻ mạt, dơ bẩn!"
"Cô dám!" Không ai có quyền đem danh dự Âu Tuệ Nhi ra để mắng nhiếc như thế, Hứa Nhất Chính tức giận, định bước lên để nắm lấy bả vai còn lại cho đồng đều. Nhưng Âu Tuệ Nhi đã vội ôm chầm lấy Hứa Nhất Chính, cô lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe như cầu xin hắn:"Cô ấy đang sốc thôi."
Hình ảnh Âu Tuệ Nhi hôm qua ôm hết người này đến người kia, còn chủ động đòi ở riêng cùng Giám đốc Vương hiện trong ký ức Thanh Trà. Sau đó vẻ mặt ngây ngô như không có chuyện gì xảy ra, lại đúng lúc xuất hiện để chứng kiến cảnh tượng Hứa Nhất Chính khiến vai Trữ Thanh Trà trật khớp. Đúng rồi, Giám đốc Vương...
Ánh mắt sắc bén nơi Thanh Trà lóe lên tia nhọn như mũi tên được mài dũa cẩn thận, cô bật cười:"Hứa Tổng không tin lời tôi, được thôi. Cứ việc kiểm tra lại camera ở nhà, xem cô ta bận quần áo gì bước ra khỏi nhà!?"
Vượt quá giới hạn kiềm chế cảm xúc, Âu Tuệ Nhi như bất lực hai tay ôm mặt khóc, từng giọt lệ nóng hổi chảy qua khẽ tay Âu Tuệ Nhi xuống đất. Hứa Nhất Chính nheo mắt quyết đòi lại công lý cho cô, hắn cười lạnh nói với Âu Tuệ Nhi, khinh khỉnh trước sự vô ơn của Trữ Thanh Trà:"Hừ... em chưa bao giờ biết chọn bạn để chơi nhỉ?"
Hứa Nhất Chính chấp nhận lời đề nghị của Trữ Thanh Trà, nhưng khi đội an ninh gọi báo cáo tình hình thì vẻ mặt hắn hơi âm trầm ngã thành màu đen. Camera không thấy được hình ảnh lúc trong và ra khỏi nhà, vì bảo trì hệ thống mỗi ba tháng một lần. Vậy là Hứa Nhất Chính nảy ra một ý nghĩ, hắn tra hỏi những người làm trong nhà, và họ đều khẳng định Âu Tuệ Nhi mặc chiếc đầm xòe qua gối đáng yêu. Hứa Nhất Chính bật cười trào phúng, còn Âu Tuệ Nhi lại thở phào nhẹ nhõm. Chỉ duy Trữ Thanh Trà mang theo tâm tình nặng nề, ủ dột.
"Tìm Giám đốc Vương, hôm qua ông ta say nhưng không đến mức lú lẫn, rõ ràng lúc đó cô ta khiêu gợi ông ta, tôi có mặt..." Lời chưa nói hết, Trữ Thanh Trà đã vội bụm miệng, ánh mắt ngoan độc chợt chuyển sang sợ hãi.
"Ồ? Có mặt ở đó ư?" Giọng cười của hắn lại càng vang hơn trong căn phòng bệnh đầy mùi sát trùng. "Được thôi, gọi Giám đốc Vương và... hai đối tác kia đến đây. Trong ngày hôm nay!"
Hắn ra lệnh cho Chiêu Sài đứng ngoài cửa, cậu vừa nghe xong đã "dạ" lớn rồi biến mất hút.
Tầm một giờ sau, Giám đốc Vương cùng hai đối tác hôm qua còn hơi choáng váng bởi rượu chưa tan, thẳng tắp đứng trước mặt Nhất Chính cùng Tuệ Nhi.
Hứa Nhất Chính nghiêm mặt, bạnh quai hàm, âm luật trầm ổn:"Việc hôm qua thế, thuật lại ngắn gọn!"
Giám đốc Vương nuốt nước bọt. Đôi mắt hơi ngước lên nhìn Âu Tuệ Nhi, bất chợt rùng mình một cái, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Sau đó chuyển hướng đến Hứa Nhất Chính mặt mày bặm trợn, ông ta như bị uy nghiêm trấn áp đến hít thở không thông. Giọng có chút run rẩy:"Hôm qua say... say... nên tôi đã làm những chuyện không đúng mực trước mặt cấp dưới, đối tác và cả Âu tiểu thư."
"Ồ? Không đúng mực như thế nào? Hử?" Hắn hơi khom lưng, cúi đầu đến gần mặt Giám đốc Vương, mùi rượu hôm qua đã trở nên chua chát, buồn nôn.
"Tôi ôm lấy ghế và tường ôm hôn!" Vừa dứt câu Giám đốc Vương liền cúi mặt thật thấp, như muốn chui thẳng xuống đất để che giấu nỗi xấu hổ ẩn hiện trong đôi mắt.
Hai vị đối tác kia cũng nói điều tương tự như Giám đốc Vương, không lắp, không rời rạc. Lời nói trôi chảy, cốt truyện không có nút thắt khó gỡ. Hứa Nhất Chính vô cùng vừa lòng với những gì nghe được. Hắn cười lớn vỗ vai Giám đốc Vương:"Tiếp tục trở về làm việc, nhưng trước đó hãy đi tắm sạch sẽ đã!"
Sau đó bắt tay với hai vị đối tác:"Xin thứ lỗi cho tôi ngày hôm nay, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt trong tương lai." Hai vị đối tác không trách, ngược lại còn vui vẻ cười:
"Tất nhiên rồi!"
Sau đó được Chiêu Sài long trọng đưa về công ty của họ.