Tâm điểm chú ý cả ngày hôm nay chính là Hứa Nhất Chính, hắn đi đến đâu cứ y như rằng cả đoàn tùy tùng nhốn nháo bám theo. Nhưng do chơi vui quá nên Âu Tuệ Nhi chẳng thèm để ý, bây giờ khung cảnh yên tĩnh lãng mạn của hai người đều bị đám đông kia làm cho mất hứng.
Hứng gió bên chồi nhỏ trên cầu, Âu Tuệ Nhi bỗng đi ra xa một chút để lượm chiếc khăn tay do cậu bé đánh rơi. Hứa Nhất Chính dựa vào thanh ngang, khoanh tay trước ngực ngắm nhìn Tuệ Nhi. Cô trả lại khăn cho mẹ cậu bé, thay vì được nhận lời cảm ơn... Nhưng người đàn bà ấy lại cợt nhã cười cô, bà ta nhìn xuống đôi chân không đều của Tuệ Nhi rồi hất cằm đi thẳng, kể cả cái khăn cũng chả thèm lấy lại. Có vài người bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt săm soi, họ bụm miệng cười miệt thị Âu Tuệ Nhi:"Tàn tật còn bày đặt đi chơi, sao không ở nhà đi con què?"
Những câu nói xúc phạm thiếu văn minh cứ văng vẳng chạy ngang dọc vào tai Tuệ Nhi, cô buồn bã cầm chặt chiếc khăn, nước mắt hoen mi chực chờ lăn dài trên má. Hứa Nhất Chính thấy cô buồn tủi, hắn tức giận những kẻ xung quanh kia nên đã hậm hực liếc bao quát đám người đó. Đi đến cạnh Tuệ Nhi, hắn ôm cô vào lồng ngực vỗ về. Thế nhưng cô lại vùng vẫy thoát ra khỏi điểm tựa vững chắc đó:"Sao anh lại yêu tôi? Tôi bị tật. Tôi xấu xí. Tôi chẳng có gì hết, sao anh lại cứ bám riết lấy tôi chứ?"
Âu Tuệ Nhi bật khóc nức nở, cô tủi thân hoài nghi tình yêu nơi Hứa Nhất Chính chỉ là một trò đùa ma quái, ác độc nào đấy.
Mặc dù bị cô xua đuổi, những nắm tay mềm yếu đấm vào ngực, nhưng Nhất Chính vẫn kiên định, vuốt ve khuôn mặt quá đỗi quật cường của Tuệ Nhi, hắn dịu dàng lên tiếng đáp lại sự đau thương nơi cô:"Chỉ vì em... Vì em là Âu Tuệ Nhi của tôi, đơn giản tôi chỉ cần em. Chỉ cần một mình em thôi."
Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim Tuệ Nhi khiến cho cô ngừng khóc, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn một chốc.
"Hức hức... Anh..."
Cô lại mỉm cười, đưa tay vụng về lau nước mắt. Hứa Nhất Chính yêu thương hạ xuống nơi mi mắt Tuệ Nhi nụ hôn nhẹ, hắn ôm cô vào lòng vuốt ve, để khuôn mặt đỏ gấc ngập trong nước của cô tựa vào lồng ngực hắn, còn cằm hắn thì đặt nơi đỉnh đầu cô. Hứa Nhất Chính đưa mắt nhìn một lượt hết những kẻ thích lo chuyện thiên hạ xung quanh, hắn cắn môi, đanh mặt, quai hàm nghiến chặt trông thật hung tàn, dữ dội làm sao. Bọn người ngu xuẩn xung quanh cảm nhận được hắn đang tức giận nên đành cúi đầu, lặng lẽ rời đi không dám ngoảnh đầu lại dù chỉ nghiêng mặt một chút.
Thái độ của Hứa Nhất Chính thay đổi chóng mặt không ai có thể lường trước được, vừa mới vài giây trước hắn còn mỉm cười, vậy mà chỉ cần một cái xoay mặt liền trở nên lãnh khốc, vô tình. Âu Tuệ Nhi chìm trong vòng tay của hắn nên không để ý vẻ mặt điển trai thoáng cau chặt, đôi mắt ánh lên tia hung hăng phóng ra ngàn tia lửa.
"Về nhà thôi, tối rồi." Lùa từng ngón tay vào mái tóc buông dài của Âu Tuệ Nhi, Hứa Nhất Chính yêu chiều dụ dỗ.
"Không, em vẫn chưa muốn về."
Tất nhiên là không muốn về rồi, ý định của Hứa Nhất Chính chẳng hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu. Sự dâm đãng đang hiện diện rõ trên mặt Nhất Chính tuấn mã, từ sáng đến giờ hắn vẫn luôn tìm cơ hội để ăn sạch Âu Tuệ Nhi mà, có lẽ giờ đây hắn đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Hứa Nhất Chính không hề ép buộc Tuệ Nhi phải đi theo, hắn vờ hờn dỗi đưa mắt về phía thuyền rồng, sắc mặt sa sầm. Cảm thấy bức rứt khó chịu trong lòng, Âu Tuệ Nhi đành thở dài, đưa tay giựt giựt vạt áo sơ mi của hắn:"Đi về thôi."
"Em vẫn chưa muốn về mà?" Hắn làm như không đành lòng để cô buồn.
"Thôi, tối rồi. Về thôi."
Hứa Nhất Chính ừ hử, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác để che giấu nụ cười nhếch nhẹ bên môi. Không ngờ vẻ mặt giận dỗi cũng có tác dụng ghê, sau này hắn phải sử dụng dài dài rồi.
Tối hôm đó Tuệ Nhi không tài nào ngủ được, Hứa Nhất Chính dư thừa linh lực quá nhiều nên bây giờ cứ có bao nhiêu là mang ra xài hết. Phóng túng ôm lấy Âu Tuệ Nhi mấy lần liền, hắn vừa buông cô ra chưa được vài phút lại bắt đầu chơi đùa, khiêu khích khoái cảm từ phía sau lưng Tuệ Nhi. Cô mệt đến rã người, tay chân bủn rủn không còn chút sức lực.
Sáng hôm sau.
Âu Tuệ Nhi lười nhác nằm phục trên giường, mặt trời mang theo từng tia nắng rực rỡ đã lên tận đỉnh ngọn cây rồi, vậy mà cô vẫn không thể nhấc nổi một ngón tay. Hứa Nhất Chính không muốn đi làm, hắn cứ giữ khư khư thân thể Tuệ Nhi trong lòng, đôi lúc hắn lại bất giác mỉm cười vô tư lự khi nhìn thấy cô khó khăn trở người.
"Tuệ Nhi à?."
Hắn khẽ vỗ nhẹ vào bên má Tuệ Nhi, cô khó khăn mở mắt, thật chẳng muốn tỉnh giấc tý nào:"Vâng?."
"Có bạn em tìm kìa."
Hứa Nhất Chính chỉ ngón trỏ về phía cuối giường, Âu Tuệ Nhi vẫn chưa tỉnh ngủ, cô còn mơ màng, tham luyến giấc nồng, đầu gật gù hướng theo đường tay hắn...
"Trữ Thanh Trà?"
Âu Tuệ Nhi mở to mắt, kinh ngạc đến độ bừng tỉnh không còn sót lại chút buồn ngủ nào. Chưa kịp vui mừng thì Tuệ Nhi được một lần nữa kinh hô:"Chết, tôi chưa mặc đồ!"
Trữ Thanh Trà như chết đứng tại chỗ, cô lặng đi và mở to hai mắt nhìn Tuệ Nhi cùng Hứa Nhất Chính chỉ được che lại bằng một lớp chăn. Điều làm Thanh Trà vô cùng sốc chính là: Thứ nhất: Người đàn ông điển trai kia chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của cô và rất nhiều người phụ nữ khác nữa ; Thứ hai: Âu Tuệ Nhi tầm thường chẳng có gì gọi là nổi bật, vậy mà có thể nằm trên giường Nhất Chính, cùng hắn trải qua ngày đêm nồng ái ; Thứ ba: Thanh Trà được ở tại nhà "Người đàn ông kim cương" người người mến mộ, rồi họ sẽ ganh tỵ với cô khi Nhất Chính đưa cô vào công ty làm, giới thiệu cô với mọi người.
Ông trời có lẽ đã nghe được lời thỉnh cầu của Thanh Trà, đã ban cho cô một vận may cực kỳ khan hiếm. Thầm cười trộm trong lòng, Trữ Thanh Trà luống cuống ôm lấy đồ, khuôn mặt ửng hồng dị thường, cô làm vẻ đáng yêu cúi đầu:"Xin lỗi, tôi không biết đã..."
Hứa Nhất Chính kéo chăn đắp lại cho Âu Tuệ Nhi, mắt cũng chưa từng rời khỏi Tuệ Nhi:"Không sao, cô cứ ra ngoài trước đi. Sẽ có người sắp xếp phòng cho cô. Ngày mai tôi sẽ đưa cô vào công ty."
Âu Tuệ Nhi hồn nhiên, ngây ngô mỉm cười với Trữ Thanh Trà. Thanh Trà cũng nâng khóe môi đáp trả, nhưng nụ cười chán ghét lại ẩn giấu trong lòng.Âu Tuệ Nhi ngu xuẩn như vậy, người đàn ông này sớm muộn gì tôi cũng có thể chiếm lấy.
Lúc Thanh Trà ôm lấy vali bước khỏi phòng, Hứa Nhất Chính mới đánh yêu vào mông Tuệ Nhi:"Em không bao giờ biết nhìn người."
"Hả? Là sao?"
Cô giương đôi mắt thơ dại, thuần khiết tràn ngập sự khó hiểu nhìn hắn, thăm dò ý mà hắn muốn nói đến. Nhưng Nhất Chính chỉ phì cười vỗ vỗ vào đôi má phúng phính của Tuệ Nhi:"Không có gì đâu, em đừng lo nghĩ nhiều."
Tất nhiên rồi, Hứa Nhất Chính hắn đây sẽ dẹp hết những kẻ dám cản đường Tuệ Nhi. Nếu cô xem Trữ Thanh Trà là bạn tốt, thì hắn không thể nhẫn tâm phá bỏ khái niệm đó được. Cứ để Âu Tuệ Nhi đỡ tủi thân vì nghĩ trên đời này vẫn còn người chịu làm bạn với cô, nhưng nếu Thanh Trà ấy mà giở trò xù lông nhím, hoặc vung móng vuốt ra... Hứa Nhất Chính sẽ cắt hết, dám làm tổn thương Âu Tuệ Nhi của hắn? Uống thuốc ngủ rồi nằm mơ một mình đi.
Âu Tuệ Nhi rời giường, bụng dưới âm ỉ đau nhức, cô liếc Nhất Chính, hậm hực bỏ vào phòng tắm.
Cứ làm như không biết cô mệt muốn chết, Hứa Nhất Chính cũng bước xuống theo sau lưng Tuệ Nhi, hắn mở cửa phòng tắm, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau lưng. Tà mị hé môi phả vào hõm cổ cô một làn hơi ấm nóng gợi tình, chưa dừng lại đó hắn còn nở nụ cười dâm đãng. Ép chặt thân thể ướt sũng tựa lấy tấm kiếng, hơi nước bốc lên như tô điểm thêm đường cong trên thân thể mềm mại của Tuệ Nhi. Cô thở dốc, nhắm mắt cảm nhận dòng nước ấm lăn dài trên thân thể bóng bẩy cả hai:"Anh..."
Cô chỉ kịp nói lên một chữ duy nhất, lời cô bị thay vào bằng tiếng rên rỉ, hắn lại một lần nữa bất chấp tiến công vào u nguyệt khít chặt, mệt mỏi của Tuệ Nhi. Cô choàng tay ôm cổ hắn, và cùng hắn đong đưa trên từng nhịp thở nặng nhọc đầy khoái cảm.