Lâm Viễn quan sát vẻ mặt của Tôn Lâm, xem ra cậu ta không nói giỡn. Lần đầu tiên anh có cảm giác sởn da gà, hàm ý của câu nói khiến anh thấy cậu ta thật sự đáng sợ.
Anh không muốn tin, khoảng ký ức khi hai người còn cùng nhau chơi bóng vẫn còn đây, nhưng hiện tại… Điều gì đã khiến một con người thay đổi đến vậy? Hận thù? Hay là, đó vốn đã là bản tính?
Tôn Lâm vẫn nhìn Lâm Viễn chăm chú, thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh liền nói, “Nếu không có cách nào ra tay với Hạ Vũ Thiên, tôi sẽ giết anh.”
Lâm Viễn ngạc nhiên, giương mắt nhìn Tôn Lâm.
Tôn Lâm uống một ngụm nước, bình tĩnh nói tiếp, “Chỉ cần có thể khiến anh ta đau khổ, tôi có thể làm bất chứ chuyện gì.”
Lâm Viễn quay đầu lại, nhìn Triệu Nhân đang ngồi bên cửa sổ, khoé môi cậu ta vẽ lên nụ cười mờ ám.
Lâm Viễn chợt thông suốt, anh cứ nghĩ bọn họ vẫn còn giữ lại chút ít nhân tính nhưng bây giờ đã nhận ra, hơn cả sự uy hiếp như cơm bữa của Hạ Vũ Thiên trước đây, hai người này thật sự đã thành ác quỷ.
Tất nhiên anh sẽ không đồng tình với việc làm của họ, anh hỏi Tôn Lâm, “Giết Hạ Vũ Thiên… không phải là phạm pháp sao?”
“Anh sợ cái gì?” Tôn Lâm nhếch miệng cười. “Còn có bọn tôi mà, kẻ ra tay là bọn tôi, anh chỉ cần dụ người đến đây là được.”
Lâm Viễn do dự. “Hai người… chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tôn Lâm cười. “Rất đơn giản, ngày mai…”
Tôn Lâm tiết lộ kế hoạch ngày mai cho Lâm Viễn xong bèn đi ngủ. Lâm Viễn nằm trên giường, một tay bị trói vào đầu giường ngăn không cho anh chạy mất. Triệu Nhân và Tôn Lâm thay phiên nhau gác đêm.
Anh nhắm mắt lại, nằm yên giả bộ ngủ. Trằn trọc nghĩ đến lời nói của Tôn Lâm, có thể tin được bao nhiêu phần? Cậu ta quả thực tin tưởng anh, muốn cùng anh hợp tác hay có toan tính khác, mưu đồ dụ anh trúng kế, hại chết Hạ Vũ Thiên?
Lâm Viễn không trở người hay lăn qua lăn lại được, anh nằm suy nghĩ đến căng não… rồi vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Lâm Viễn!”
Chẳng rõ đã qua bao lâu, Lâm Viễn bị ai đó lay tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn bóng người mặc đồ đen. Anh cứ tưởng đó là Hạ Vũ Thiên, mở hẳn mắt mới thấy, thì ra là Tôn Lâm đang cầm chai nước.
“Mau dậy đi, đến giờ rồi.” Tôn Lâm nói.
“A…” Lâm Viễn chầm chậm ngồi dậy, tảng sáng anh đã bị Tôn Lâm lôi ra ngoài vứt lên xe, hướng ra vùng ngoại thành tới một nhà xưởng đã bị bỏ hoang.
Lâm Viễn bị trói, nhìn quanh bốn phía, ngờ nghệch hỏi, “Không phải bảo ở bến tàu à?”
Tôn Lâm cười. “Tôi đâu có ngốc đến mức để Hạ Vũ Thiên mai phục ở đó.”
Câu ta lấy di động, ấn ấn, đưa về phía trước áp vào tai Lâm Viễn. Bắt gặp ánh mắt của Tôn Lâm, Lâm Viễn ngập ngừng. Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói của Hạ Vũ Thiên. “Lâm Viễn? Cậu không sao chứ?”
Lâm Viễn gật. “Ờm… tôi vẫn ổn.”
“Tôi sẽ đến cứu cậu ngay thôi.”
“Ờ… nhớ cẩn thận.” Lâm Viễn dứt lời, Tôn Lâm cúp di động, trên mặt không có vẻ gì khác lạ.
Lâm Viễn liền hỏi, “Tôn Lâm, kế hoạch vẫn theo lời tối qua cậu nói?”
“Đúng.” Tôn Lâm nói. “Bọn tôi giữ anh ở đây, anh tìm cách đưa Hạ Vũ Thiên đến chỗ đã được nguỵ trang, sẽ có người lo anh ta.”
“Ai?” Lâm Viễn tò mò, Tôn Lâm cười. “Chuyện này anh khỏi phải bận tâm, tôi còn muốn thương lượng vài việc với Hạ Vũ Thiên, đến lúc đó, anh nghe sẽ hiểu.” rồi đưa chai nước cho Lâm Viễn uống.
Đồng hồ nhanh như chớp chỉ tám giờ. Một chiếc xe màu đen chậm rãi từ bên ngoài đơn độc đi vào. Hạ Vũ Thiên xuống xe, vẫn là một thân vận tây trang, có điều tóc hơi rối, Lâm Viễn đoán tối hôm qua người kia chẳng hề chợp mắt, anh thoáng nhíu mày. Hạ Vũ Thiên tới nơi thấy Tôn Lâm đang cầm súng khống chế Lâm Viễn, Triệu Nhân đứng kế bên.
Đưa mắt nhìn Lâm Viễn đầu tiên, xác định anh không hề hấn gì, Hạ Vũ Thiên liền hỏi Tôn Lâm, “Cậu muốn gì?”
“Đơn giản thôi.” Tôn Lâm đáp. “Tôi muốn bàn với anh một vài điều kiện.”
“Nói.”
“Đem những thứ anh đã cướp đi của Tôn gia giờ trả về chủ cũ.” Tôn Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Lông mày Hạ Vũ Thiên nheo lại. “Tôn gia các cậu gia sản có chừng ấy, năm đó tôi cũng không tiếp quản tài sản của mấy người. Trước kia ông cậu đã ở vào tuổi gần đất xa trời, lại thêm căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, ông ta sớm chuyển tất cả tài sản đứng tên cậu. Phần lớn bất động sản cùng địa bàn vẫn do người Tôn gia các cậu quản lý.”
“Bọn họ không phải người Tôn gia nữa!” giọng Tôn Lâm chất chứa oán giận.
Hạ Vũ Thiên nhướn mày. Bây giờ người đứng đầu Tôn gia là anh họ của Tôn Lâm, đối nhân xử thế không tệ, làm ăn đứng đắn. Những toà cao ốc được dựng lên trên địa bàn của Tôn lão gia xưa kia, ngày nay xã hội đen đã không còn chỗ đứng nữa, làm ăn nghiêm chỉnh vẫn hơn, mấy ai còn vương vấn với cái danh xã hội đen chẳng hay ho gì, có khi ngày nào đó trên người còn có thêm một lỗ đạn không biết chừng.
Tôn Lâm luôn khắc ghi mối thù kia nên người nhà Tôn gia chắc chắn đã có bất hoà với cậu ta. Nói cách khác, ngoài số tiền Tôn lão gia để lại cho cậu ta năm đó, hiện giờ cậu ta đã trắng tay!
Hạ Vũ Thiên thấy Tôn Lâm kích động bèn nói, “Nơi này là địa bàn của Tôn gia, cậu muốn chém giết thế nào thì tuỳ, không đến mức phải để tôi dạy cho chứ?”
Tôn Lâm cười lạnh. “Khỏi cần anh lo, Hạ Vũ Thiên, đưa bản danh sách đó cho tôi!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. “Nó đã bị tiêu huỷ.”
“Tôi cóc tin anh không giữ lại bản sao!” Tôn Lâm xám mặt lạnh lùng nói.
Hạ Vũ Thiên cười trừ. “Tôn Lâm, tôi không phải là cậu.”
Lâm Viễn hét thầm trong đầu – nói hay lắm, nhưng không khích cậu ta còn hay hơn nữa, tôi vẫn đang nằm trong tay cậu ta đó!
Sắc mặt Tôn Lâm lập tức trở nên khó coi. Lâm Viễn kêu khổ… xong xong, bão nổi!
Tôn Lâm chĩa súng vào Lâm Viễn. “Hạ Vũ Thiên, anh còn vênh vang như vậy sao? Không sợ tôi giết anh ta?”
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc. “Sợ gì.”
Há! – Lâm Viễn bốc hoả – hay cho Hạ Vũ Thiên, không sợ thì vác xác đến đây làm gì!
Tôn Lâm cau mày. “Anh không muốn anh ta?”
Hạ Vũ Thiên nhún vai. “Dù gì cậu ta có chịu theo tôi đâu, giết hay để cũng chẳng quan hệ gì đến tôi.”
Tôn Lâm và Triệu Nhân há miệng, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp, “Các người thật sự tin Hạ Vũ Thiên này có thể mở lòng với ai đó?”
“Ha ha.” Tôn Lâm bất ngờ cười, gật đầu. “Đúng đúng, suýt nữa đã quên, Hạ Vũ Thiên là kẻ lãnh cảm.”
Hạ Vũ Thiên bình thản. “Có thể nói là như vậy.”
Lâm Viễn nghe xong thoáng nhăn mặt… bực nha, Hạ Vũ Thiên xấu xa, không chơi với anh nữa!
“Lâm Viễn, xem ra anh cũng không quan trọng như tôi nghĩ.” Tôn Lâm rút súng ra. “Để anh đi luôn tại đây vậy…”
Lời vừa dứt, Hạ Vũ Thiên bất thình lình cũng rút súng…
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng vang dội.
Cùng với thời điểm Hạ Vũ Thiên nổ súng, Triệu Nhân cũng nã một phát.
Lâm Viễn trông thấy bả vai Tôn Lâm bị trúng đạn, cậu ta ngửa về sau rồi ngã xuống. Hạ Vũ Thiên nghiêng người né sang một bên – phát súng của Triệu Nhân không trúng anh.
Khi Triệu Nhân chuẩn bị truy sát Hạ Vũ Thiên, tất cả những người còn lại đều nghe thấy tiếng súng khác đổ tới. Hạ Vũ Thiên đứng lặng người, Tôn Lâm cười nhạt. Lâm Viễn lập tức hiểu được ý Tôn Lâm ban nãy chính là – vẫn còn người nào đó âm thầm mai phục – hỏng bét, Hạ Vũ Thiên mắc bẫy rồi sao?
Nhưng cuối cùng, Hạ Vũ Thiên không phải là người ngã xuống.
Lâm Viễn nhìn Triệu Nhân tay đang chĩa súng vào anh dần dần đổ xuống. Trên đầu xuất hiện một lỗ nhỏ.
Cùng thời điểm cậu ta ngã xuống, Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên kéo lại. A Thường mang người đi vào, khống chế Tôn Lâm.
“Mấy người đã có chuẩn bị trước?” Lâm Viễn cả kinh hỏi Hạ Vũ Thiên đang cởi trói cho mình.
Hạ Vũ Thiên trả lời, “Đâu có, khi tôi còn đang nói chuyện với Tôn Lâm, Tống Hy và Tiêu Thuỵ đã giải quyết hai tên tập kích, bọn A Thường cũng vừa mới đến.”
“Ồ.” Lâm Viễn gật gù cười. “Thảo nào anh chẳng tỏ vẻ sốt ruột.”
Hạ Vũ Thiên bật cười nhìn Lâm Viễn, nửa đùa nửa thật nói, “Tôi thật sự không sốt ruột chút nào.”
Lâm Viễn nheo mắt lại. “Gì cơ?!”
Hạ Vũ Thiên cười cười kéo Lâm Viễn qua ôm vào lòng. “Cậu nói xem tôi có nóng ruột hay không?”
Lâm Viễn suýt phì cười, đột nhiên… anh thấy bất thường.
“Ha ha ha ha…” Tôn Lâm bị A Thường lôi ra ngoài bất chợt cười lớn.
Hạ Vũ Thiên bực bội nhìn cậu ta, lại có cảm giác Lâm Viễn trong lồng ngực như mất trọng tâm, dần gục xuống.
“Lâm Viễn?” Hạ Vũ Thiên cúi đầu. Lâm Viễn nhăn nhó, khoé miệng có vệt máu đỏ sẫm rỉ ra.
“Lâm Viễn?!” Hạ Vũ Thiên hoảng hốt, đỡ lấy Lâm Viễn, tận mắt nhìn người kia nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong thoáng chốc Lâm Viễn thấy cơ thể nóng ran, anh biết mình đã trúng độc, ngụm nước Tôn Lâm hồi nãy cho anh uống kia hẳn có hạ độc.
Anh từ từ ngã xuống, ngoài nóng ra anh không còn cảm giác nào khác, kể cả sợ hãi, mới rồi anh còn có thể nghe được tiếng động nhưng hiện giờ trước mắt chỉ còn đọng lại vẻ mặt đầy hoảng loạn của Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn thấy biểu cảm kia, chợt thấy lạ lẫm – Hạ Vũ Thiên mà cũng có lúc cuống cả lên như vậy à?
Rồi màn đêm bao phủ, Lâm Viễn chìm dần vào bóng tối, đầu óc hỗn loạn… Không biết thế giới bên kia như thế nào, liệu có giống như nhiều người đã nói, phải đi qua một đường hầm dài đen thẳm, phía đầu bên kia có một điểm sáng le lói. Xuyên qua đó rồi đầu thai chuyển kiếp… Anh không biết mình sẽ sinh ra ở một gia đình như thế nào, mong là không có xích mích, mong là anh sẽ được ba mẹ thương yêu… tốt nhất là gia cảnh dư dả một chút.
…
Lâm Viễn chìm trong bóng đêm không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng thấy một điểm sáng. Khi anh xúc động tiến về phía nó, liền phát hiện mắt như bị che lấp bởi quầng sáng, có người gọi anh. “Lâm Viễn.”
Lâm Viễn cau mày. Sao ở thế giới này còn gọi cái tên đó chứ? Chẳng sáng tạo gì cả… mà giọng nói kia thật quen tai.
“Oắt con, đứng lên tao coi!”
Lâm Viễn bị người ta lay mạnh, lay đến mức anh choáng váng, không gian chói loà trước mắt hoá thành ngàn đốm sao nhỏ lấp loáng.
Lâm Viễn từ từ mở mắt. Ba mẹ mới sao bạo lực như vậy?
Mắt tròn xoe, hai người xuất hiện trước mặt cùng giọng nói thân thuộc.
Nhìn thật lâu Lâm Viễn mới nhận ra một người là Tiêu Thuỵ, còn một nhân vật đã lâu không thấy – Tống Hy.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Viễn là – người vừa mới lay mình chắc chắn là Tiêu Thuỵ.
Lý Cố mặc blouse trắng, đưa bàn tay lành lạnh chạm vào động mạch trên cổ Lâm Viễn. Lâm Viễn mất một lúc mới có phản ứng, ra anh vẫn chưa chết… chắc đã được cứu sống. Anh định mở miệng hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì phát hiện giọng hơi khàn khàn. Còn câu hỏi chính anh cũng không ngờ được. “Hạ Vũ Thiên đâu?”
Lý Cố bĩu môi. “Đi bàn công chuyện.”
Lâm Viễn sầm mặt… Không phải lúc này là sinh ly tử biệt sao? Anh ta nên túc trực ở đầu giường chứ? Chết tiệt! Anh ta còn kém cả mấy nam diễn viễn đần độn trong phim Hàn!
“Cũng chịu tỉnh cơ đấy.” Tiêu Thuỵ nhéo nhéo má Lâm Viễn. “Hôn mê một trận mà phải cúng bái mới dậy, tí nữa thì tôi đã đốt pháo ăn mừng cậu thành người sống đời thực vật rồi!”
Lâm Viễn ngạc nhiên. “Chuyện sau đó là sao?”
Lý Cố vỗ vỗ ngực nói, “Dù gì cũng nhờ tôi chu đáo, mang cả xe cứu thương đến nên kịp cứu cậu ngay tức khắc. Tôn Lâm vốn chẳng am hiểu về độc dược, thứ cậu ta dùng không tác dụng lên hệ thần kinh, coi như mạng cậu lớn!”
Lâm Viễn thở phào, tức là, chắc sẽ không có di chứng về sau.
Ngày hôm đó, Lâm Viễn đã có thể ngồi dậy ăn uống, anh đói chết đi được, vội vàng bổ sung phần bị thiếu trong bảy ngày.
A Thường có ghé qua, mang theo rất nhiều đồ ăn cho anh, còn dặn, “Trước thiếu gia đúng là vẫn ở đây nhưng hôm qua có việc hệ trọng cần xử lý nên cậu ấy phải tạm thời rời đi, tối nay cậu ấy sẽ về.”
“Dạ.” Lâm Viễn gật đầu.
Chiều, bọn Tiểu Dịch cũng đến, cậu ta cùng Hách Văn Dương đã sớm làm hoà. Nghe kể lại thì hôm đó Hách Văn Dương đến trường tìm Tiểu Dịch, đúng là long trời lở đất. Lâm Viễn nghe Tiểu Dịch thuyết minh như thật ngày hôm ấy kinh động đến quỷ thần ra sao, khoé miệng anh run run – đôi này quả biết phá làng phá xóm.
Tiêu Thuỵ thấy Lâm Viễn đã tỉnh liền bắt nạt anh một trận thừa sống thiếu chết rồi mới cúp đuôi chạy.
Tống Hy ngồi với anh rất lâu, đến khi trời chạng vạng liền đứng dậy. “Tôi phải đi đây.”
Lâm Viễn nhìn Tống Hy. “Đi đâu? Anh sẽ bắt đầu lại một lần nữa?”
Tống Hy nhún vai. “Bắt đầu hay không bắt đầu cũng chẳng sao, vẫn giống nhau cả thôi, tôi trở về để sắp xếp một số việc.”
Lâm Viễn gật đầu dõi theo bóng Tống Hy đi khuất, lòng chợt thấy trống trải, anh mong Tống Hy có thể gặp được người tốt, chỉ là người kia nhất định không phải là anh.
Ban đêm… khi tất cả mọi người đều đã đi, chỉ còn lại một mình Lâm Viễn nghỉ ngơi. Anh ngồi trên giường, nhám chán bật TV lên. Bất ngờ cửa bật mở.
Người đứng ở cửa trên Âu phục đều là nước nhỏ giọt, Lâm Viễn nháy nháy mắt, mới nghe ra bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách.
Bước vào, là Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên đi tới bên Lâm Viễn, vươn tay sờ trán anh. “Hạ sốt rồi, Lý Cố còn bảo cậu có thể bị sốt đến đần đi, may mà nhìn vẫn bình thường.”
Mí mắt Lâm Viễn giật giật. Hạ Vũ Thiên chẳng đáng yêu chút nào, thời điểm này nếu là nam diễn viên chính thì không phải nên nhào tới gào thét lay lay anh sao?
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một hồi, ra ngoài kéo Lý Cố lại hỏi vài câu rồi bước vào.
“A?” Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên một tay nhấc bổng anh cùng cả chăn lên, rời khỏi phòng. Anh nôn nóng hỏi, “Anh muốn làm gì?”
Hạ Vũ Thiên cười. “Lý Cố nói cậu có thể đến nơi khác tĩnh dưỡng, tôi sẽ đưa cậu về hòn đảo kia.”
“Hơ?” Lâm Viễn đờ đẫn, mặc Hạ Vũ Thiên nhét vào trong xe.
A Thường lái xe.
“Này, tôi phản đối!” Lâm Viễn trừng mắt với Hạ Vũ Thiên.
“Sao lại phản đối?” Hạ Vũ Thiên cười.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, mấy bữa trước còn thấy Hạ Vũ Thiên có máu nghệ sĩ, khác xa bây giờ, hay đây là phẫu thuật thẩm mỹ?
Hạ Vũ Thiên nắm nhẹ tay Lâm Viễn, sờ sẫm từ tay đến lưng anh, cũng bởi trị liệu mà không ít lỗ tiêm lớn xuất hiện trên người Lâm Viễn. Một lát sau Hạ Vũ Thiên lên tiếng, “Tôi muốn trói buộc cậu bên tôi, cậu tha thứ hay không cũng chẳng sao, tôi vẫn muốn giữ cậu bên cạnh.”
Lâm Viễn ngước nhìn anh.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu, đối mặt với Lâm Viễn cười nói, “Lâm Viễn… chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé?”
Lặng im.
Hạ Vũ Thiên không cần biết câu trả lời của Lâm Viễn, giọng gần như uy hiếp, “Tôi không có cách nào sống cuộc sống sáng ra khỏi cửa lúc chín giờ, chiều về lúc năm giờ đều đặn như cậu.”
Lâm Viễn hơi nhăn mày.
“Tôi muốn thi vị hơn, ít nhất khi giữ cậu lại, một nửa thời gian có thể nhìn thấy cậu.” Hạ Vũ Thiên cười. “Nhưng chắc cậu không muốn.”
“Ừ.” Lâm Viễn gật.
Lại thấy Hạ Vũ Thiên cười. “Nên tôi đã nghĩ ra một cách.”
“Cách gì?” Lâm Viễn mở to hai mắt.
Hạ Vũ Thiên cười đáp, “Bắt cóc!”
…
Lâm Viễn cười gượng. “Anh nói thật?”
Hạ Vũ Thiên nghiêm túc gật đầu, với tay đến cổ Lâm Viễn, lấy cái bình tro của mẹ Lâm Viễn luồn cùng chiếc nhẫn. “Cậu cũng thật lòng đúng không? Bằng không sao lại để nhẫn ở đây? Nơi này không phải để vật quan trọng nhất với cậu sao?”
“A…” Lâm Viễn chớp mắt. “Cái này có giá, tôi tính ngày nào đó lâm vào đường cùng thì bán đi.”
Hạ Vũ Thiên tươi cười nhìn anh. “Cậu nói thế nào cũng được, dù sao cậu trốn không thoát đâu… Tôi sẽ làm vật chủ, cậu kí sinh trên người tôi là tốt rồi.”
Lâm Viễn thấy phản kháng vô hiệu, bèn thờ ơ. Kệ đi, sống ngày nào hay ngày đó quen rồi.
“Tôi đã mời một đầu bếp có tiếng lên đảo.” Hạ Vũ Thiên bổ sung. “Sẽ làm tất cả những món trứ danh trên khắp thế giới.”
“Thật?” Lâm Viễn thoáng mừng rỡ.
“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật. “Trong phòng cậu đầy truyện tranh, máy tính chứa cả đống phim, quanh đảo chỗ nào cũng có wifi, còn có một cái máy siêu khủng chơi game vô tư.”
Lâm Viễn nghe mà chộn rộn, Hạ Vũ Thiên kia tính mật ngọt chết ruồi sao!
“Nên…” Hạ Vũ Thiên nói đến đây thì ngừng lại một chút. “Cậu ở với tôi mới là vui nhất, Lâm Viễn, thừa nhận đi… Tôi sẽ cho cậu hạnh phúc.”
Lâm Viễn ngập ngừng, lại nghe Hạ Vũ Thiên chêm thêm, “Mao Mao đã ở đó. Nó sắp có em bé rồi…”
= 口 = Lâm Viễn ngoác miệng đến nửa ngày. “Ha! Là đứa nào?”
“Một con kim mao khác!” Hạ Vũ Thiên nói. “Tôi đã đem nó đến, buộc nó phải chịu trách nhiệm, lũ cún con sau một tháng nữa sẽ chào đời!”
Lâm Viễn bắt đầu dao động.
“Cậu không muốn nhìn con cháu Mao Mao sao? Cún con vừa sinh ra vô cùng đáng yêu, biết uống sữa nữa!”
Khoé miệng Lâm Viễn nhếch nhếch, một hồi lâu sau anh mới nói nhỏ, “Thế thì… đi thôi.”
Hạ Vũ Thiên nheo mắt lại – thành công!
Lên đảo rồi Lâm Viễn mới thấy ngờ ngợ… Trang hoàng như vậy, còn tấm bảng ghi – “Hôn lễ của Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn” kia…
…
“Hạ Vũ Thiên, anh làm cái trò gì thế?” Lâm Viễn trợn mắt.
Hạ Vũ Thiên nhếch mép cười giảo hoạt. “Hôm ấy tôi hỏi Lý Cố, cậu ta đã giúp tôi ngâm cứu, để đối phó với người gian manh như cậu, độc đoán hay mưu toan cũng vô ích, phải gian hơn mới được.”
“Anh nói gì thế?” Lâm Viễn bất lực. “Chuyện này là sao? Mục sư bên kia đang làm gì đó?”
Hạ Vũ Thiên nhướn mày, lấy ra một chiếc nhẫn mới mua, nhanh như cắt đeo vào ngón tay Lâm Viễn. “Lấy tôi nhé!”
Lâm Viễn tròn mắt. “Tôi không đồng ý!”
Hạ Vũ Thiên nhìn anh. “Kệ cậu!”
“Anh…”
Hạ Vũ Thiên tiến đến bên tai anh thì thầm, “Có muốn xem phòng tân hôn không?”
Lâm Viễn tối mặt.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Lý Cố bảo nên vận động nhiều thân thể mới mau hồi phục.”
“Biến!” Lâm Viễn phẫn hận, nhưng sau cùng vẫn bị Hạ Vũ Thiên bức hôn.
Cuộc sống của Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên từ đó về sau vô cùng hạnh phúc, hai người luôn luôn có nhau. Lâm Viễn vẫn theo thói quen, lười nhác, Hạ Vũ Thiên cũng theo thói quen, đem con mèo lười kia nuôi cho béo tốt, cuộc sống nhàm chán bình yên cũng sẽ bị anh biến thành lấp lánh muôn màu.
Vì thế, Lâm Viễn vốn là một đường thẳng thẳng tưng tự nhiên bị đường cong Hạ Vũ Thiên bẻ cong cuốn lấy, quấn quýt bên nhau, đến chết vẫn không xa rời.
~The end~