Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 59: Bước ngoặt




Lâm Viễn sau khi đã đả thông tư tưởng liền trút bỏ tảng đá trong lòng, không còn cảm thấy ngường ngượng khi đối mặt với Hạ Vũ Thiên nữa. Hai người ở chung như thường, vì vậy, cuộc sống từ đó trở về nguyên trạng, bình lặng qua ngày, tuyệt nhiên không diễn ra màn sướt mướt nào.

Ngày ngày Hạ Vũ Thiên sáng sớm đến tìm Mao Mao, nhân tiện cùng Lâm Viễn đi làm, giữa trưa mang cơm tới cho anh, buổi chiều khi anh xong việc thì đón về… Quanh đi quẩn lại, cũng đã qua hơn một tháng.

Lâm Viễn vẫn vững như bàn thạch mà Hạ Vũ Thiên thì cứ như đi vào cõi mê. Đây là thứ tình yêu anh muốn sao? Hạ Vũ Thiên bắt đầu dành cả ngày suy nghĩ về vấn đề này, phải chăng nó là thứ tình yêu anh khổ sở chờ đợi sau khi gặp lại Lâm Viễn?

Hạ Vũ Thiên rất nhanh phủ nhận… Đây không phải cuộc sống anh muốn, anh không cho phép tình yêu của mình trôi qua trong những bộn bề lo toan tầm thường.

Chiều hôm đó, gần bệnh viện của Lý Cố xảy ra tai nạn giao thông, bệnh viện đông nghìn nghịt, Lâm Viễn bận bù đầu. Lúc Hạ Vũ Thiên tới thấy người nối người ra ra vào vào, người thân của bệnh nhân lo lắng đứng chờ. Anh dắt Mao Mao ở cửa đợi, khẽ cau mày.

Bên trong đại sảnh đều là người thân của bệnh nhân cùng vài người bị thương nhẹ. Hạ Vũ Thiên cứ đứng ở đó, có người thân thiện hỏi anh, “Cậu có người nhà phải vào đây à?”

Hạ Vũ Thiên lắc đầu, đứng ngay đơ ở cửa một lúc lâu. Nhìn xung quanh, chỉ thấy người qua lại, từ trong phòng phẫu thuật, băng bông đỏ máu, thiết bị giải phẫu được chuyển ra, bất giác anh thấy khó chịu.

Vì sao anh phải cùng Lâm Viễn ở đây?

Đúng lúc này, đột nhiên bên trong nhốn nháo cả lên.

Hạ Vũ Thiên quay lại, thấy một người đàn ông đứng tuổi gần như phát cuồng quăng cái bàn đi, ông ta rít lên về phía phòng cấp cứu, “Giết người đền mạng, lúc nó được đưa vào đây rõ ràng còn sống, các người đáng là bác sĩ sao, quân sát nhân!”

Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, người nọ cầm một con dao khua lung tung, nhóm y tá sợ hãi la hét trốn tránh, mấy người nhà của bệnh nhân cũng đều lui ra.

Mà người bị chửi vào mặt chính là Lâm Viễn.

Lâm Viễn mặc áo blouse trắng, trên găng tay y tế đều là máu, chau mày nhìn người nọ, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói, “Tôi hiểu anh nghĩ gì, nhưng xin đừng gây trở ngại, những người khác còn phải chẩn bệnh.”

Hạ Vũ Thiên nheo mắt, Lâm Viễn là người cực kỳ tốt tính, thái độ lạnh lùng đối với sinh tử như vậy có lẽ chỉ khi nào cậu ta tham gia vào kíp mổ mới thấy được. Ý thức được người nọ có thể gây bất lợi cho Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên bèn đi vào.

Người đàn ông kia đã bắt đầu mất kiểm soát, ông ta cầm con dao nhỏ chĩa vào Lâm Viễn. “Đồ lang băm thối tha, chết đi!”

Vừa nói xong liền nhảy về phía Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên hoảng hồn, chưa kịp can thiệp thì đã thấy Lâm Viễn thối lui vài bước, người kia quá đà đầu đụng vào tường. Cú va chạm không nhẹ, khuôn mặt ông ta máu chảy ròng ròng. Ông ta toan nhặt dao lên định sống mái với Lâm Viễn nhưng anh đã lanh lẹ đá con dao kia ra, đoạn bảo mấy người đứng gần đó, “Ngăn ông ấy lại, đừng cản trở tôi cứu người!”

Mấy người kia nhìn nhau, chạy đến giữ lấy người đàn ông. Hiển nhiên người này không có ý giết Lâm Viễn thật. Ông ta ngồi phịch xuống dưới đất gào khóc. Thì ra người vừa qua đời là con của ông ta, đứa nhỏ mới hơn mười tuổi.

Người đứng gần đó lắc đầu than thở, “Ai… kẻ đáng chết thì không chết mà người không đáng chết lại phải chết.”

Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn người nọ. “Anh có ý gì?”

Người nọ nhìn Hạ Vũ Thiên, trả lời, “Cậu không biết sao? Người này chính tên lái xe gây nên chuyện, ông ta điên loạn như vậy là vì cắn rứt, nếu ông ta không cố vượt lên xe khác thì đã không có vụ tai nạn này.”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày liếc sang Lâm Viễn. Lâm Viễn nhìn người đàn ông kia một cái rồi xoay người đi vào phòng giải phẫu, trong ánh mắt ẩn chứa sự thương hại… Vẻ mặt đó Hạ Vũ Thiên đã từng gặp qua nhiều lần, anh không hiểu, Lâm Viễn đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh có chỗ nào đáng để Lâm Viễn thương hại sao?

Nhóm y tá tiếp tục tất bật qua qua lại lại, chốc lát, xe cảnh sát cũng đến, dưới tầng cảnh sát vây kín.

Hạ Vũ Thiên tới cửa, ngẫm nghĩ, người ta đã lựa chọn làm bác sĩ thì cần phải rũ bỏ tình cảm của bản thân, Lâm Viễn giống Lý Cố, đều là những bác sĩ xuất sắc. Bác sĩ khoa cấp cứu hàng ngày phải xử lý cả tá vấn đề, nhiều khi đối mặt với nguy hiểm hay sinh ly tử biệt, thần kinh thép và sự lạnh lùng là điều không thể thiếu. Hẳn đây là lý do Lâm Viễn trước đó nhiều lần gặp chuyện vẫn có thể hoá nguy thành an.

Hạ Vũ Thiên ngồi trên đi văng ở cửa, ngơ ngẩn nghĩ ngợi, nhìn sang Mao Mao ở bên, anh băn khoăn thầm hỏi mình có điểm nào để Lâm Viễn phải thương hại?

Cứ như vậy, đến khi đèn sáng rực, người trên đường cũng đã thưa dần, gió trở mạnh, thanh âm ồn ào từ trong bệnh viện từng chút một lắng xuống.

Mao Mao vẫn lẳng lặng ngồi bên Hạ Vũ Thiên bất chợt vẫy vẫy cái đuôi.

Hạ Vũ Thiên bỗng nghe tiếng nói, “Trông anh còn buồn bã hơn cả thân nhân người vừa qua đời.”

Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, dưới ánh sáng đèn đường, Lâm Viễn hai tay chắp sau lưng cúi xuống nhìn anh, trên mặt phảng phất ý cười cùng chút mỏi mệt.

Nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng mày của Hạ Vũ Thiên, chưa bao giờ thấy Lâm Viễn tỏ ra mệt mỏi, anh đứng lên, cúi đầu… rồi lại ngắm Lâm Viễn, mới phát hiện, nhìn từ dưới lên và nhìn từ trên xuống khác nhau rất nhiều. Từ dưới nhìn lên, có thể thấy khoé miệng Lâm Viễn cùng rất nhiều biểu cảm khác nhau, nhưng từ trên nhìn xuống chỉ thấy hàng mi lay động, thấy mái tóc đen huyền.

“Đi ăn được chưa?” Lâm Viễn hỏi. “Đói chết đi.”

Hạ Vũ Thiên gật đầu, cùng Lâm Viễn sóng vai đi tới xe. “Ăn gì?”

“Chưa biết.” Lâm Viễn dang tay. “Mệt thật.”

“Về thôi, cậu muốn ăn gì tôi nhờ A Thường đi mua cho?”

Lâm Viễn gật gù, cười hì hì. “Được! Đã lâu không gặp anh Thường!”

Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn lên xe, khởi động, lái về. Thình lình anh gọi, “Lâm Viễn.”

“Ừ?” Lâm Viễn nhìn anh.

“Chúng ta rời khỏi đây đi.” Hạ Vũ Thiên nói.

“Đi đâu?” Lâm Viễn hoang mang.

“Đến chỗ tôi.” Anh đáp.

Lâm Viễn lắc đầu.

Hạ Vũ Thiên không vì thế mà thất vọng, anh vẫn tiếp tục lái xe. “Đêm nay tôi ở chỗ cậu vậy.”

Lâm Viễn nghĩ nghĩ rồi từ chối, “Không tiện, có Lý Cố ở đó.”

“Lý Cố hôm nay sẽ không về đâu.” Hạ Vũ Thiên cất lời. “Mấy tối nay cậu ta nói phải đóng chốt ở câu lạc bộ đêm chờ duyên số.”

Lâm Viễn bất lực nói, “Anh hiểu rõ nhỉ.”

“Tôi không định cứ thế này mãi.” Hạ Vũ Thiên dừng xe lại.

Lâm Viễn quay sang nhìn Hạ Vũ Thiên. “Vậy anh muốn sao?”

Hạ Vũ Thiên còn chưa biết diễn giải như thế nào thì Lâm Viễn đã giải thích hộ anh, “Tôi nói giùm anh vậy… Anh đã quen với một cuộc sống những người vây quanh anh vì anh mà thay đổi, còn bản thân anh lại không hề quen với việc thay đổi bản thân theo người khác, đúng chứ?”

Hạ Vũ Thiên hơi cau mày.

Lâm Viễn mỉm cười. “Có khi tôi cũng như vậy.”

Hạ Vũ Thiên quay sang.

Lâm Viễn lắc đầu. “Hạ Vũ Thiên, anh chưa rõ sao?”

Hạ Vũ Thiên nhìn thẳng vào Lâm Viễn. “Chưa rõ cái gì?”

Lâm Viễn cười cười. “Tôi còn chưa hiểu được, tôi cứ tưởng anh đã sớm sáng tỏ.”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày.

Thấy căn hộ của mình đã ở phía trước, Lâm Viễn mở cửa xe, dắt theo Mao Mao. “Mai gặp lại.”

Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn lướt qua đường trở về, quẹo vào khu nhà.

Thở dài. Hạ Vũ Thiên hơi nản lòng, anh ngồi trên xe lấy ra di động.

“A lô?” di động đổ chuông hồi lâu, đối phương mới nhận điện, giọng nữ truyền đến, “Hi~ Vũ Thiên, nghe nói anh tìm được Lâm Viễn rồi, chúc mừng nha!”

Hạ Vũ Thiên ủ rũ. “Rốt cuộc anh không hiểu cái gì chứ?”

“Gì đó?” đối phương ngẩn người hỏi.

“Bọn anh hiện giờ một chút tiến triển cũng không có, tình cảm còn chẳng mãnh liệt bằng khi xa nhau, rốt cuộc là vì sao?” Hạ Vũ Thiên nói.

Ở phía bên kia đại dương, trong một căn phòng bài trí xa hoa tại tầng trên cùng của toà nhà cao nhất, Tần Dụ nâng ly rượu, tay cầm điện thoại, sau một lúc, cô mới có phản ứng, cười trừ, “Hạ Vũ Thiên, anh vẫn hồ đồ thế à?”

“Là ý gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.

Tần Dụ thở dài. “Anh với cậu ta như nào rồi?”

Hạ Vũ Thiên đem chuyện một tháng qua kể cho Tần Dụ.

“Ha ha ha.” Tần Dụ nghe xong sung sướng cười sảng khoái, lăn qua lộn lại, cười đến ná thở, “Hạ Vũ Thiên… anh… anh má nó bất hạnh thấy thương!”

“Đừng có bắt chước kiểu nói của Lâm Viễn được không?” Hạ Vũ Thiên phật ý.

Tần Dụ cười chán chê, rồi tiếp lời, “Sao anh cứ phải theo ý cậu ta? Thử nghĩ xem, anh nghe cậu ta, cậu ta là một cốc nước, anh đặt một ly rượu cũng trong suốt cạnh nó, chờ đến ngày nước hoá rượu không phải lúc đó Trái Đất đã bùm rồi còn đâu?”

Hạ Vũ Thiên nghĩ ngợi, thấy hơi sáng ra nhưng lại còn mịt mờ vài điểm.

“Rất đơn giản.” Tần Dụ nói tiếp. “Anh đổ rượu thật vào nước, như vậy nước sẽ biến thành rượu, đem nước đổ vào rượu, rượu cũng không thể hoá nước, hiểu chưa? Anh là Hạ Vũ Thiên, anh không thể biến thành Lâm Viễn được… Lâm Viễn chờ đợi điều gì, chính cậu ta cũng mơ hồ, là chờ anh đến với cậu ta đó. Nếu anh không biết nắm giữ, đời này về sau đừng mong có được.”

Hạ Vũ Thiên cầm di động đứng ngây ra.

“Đúng rồi.” Tần Dụ như chợt nhớ tới điều gì đó, bảo Hạ Vũ Thiên, “Em nghe nói, hình như Tôn Lâm về nước, mấy ngày này anh nên cẩn thận một chút. Thằng nhóc kia xem chừng sẽ không bỏ qua đâu.”

Hạ Vũ Thiên kinh ngạc. “Cậu ta biết Lâm Viễn chưa chết?”

“…Ờ, chuyện này em chưa chắc, nhưng em cũng đã nghe nói đến chuyện Lâm Viễn…” Tần Dụ chưa nói hết câu, Hạ Vũ Thiên liền ngắt máy. Trầm ngâm suy nghĩ, anh bỗng thấy Mao Mao chạy lại, sủa với anh.

Hạ Vũ Thiên hoảng hốt mở cửa xe. Dưới nhà, một chiếc xe màu đen vọt thẳng ra đường lớn chạy như tên bắn. Mao Mao quay đầu về phía chiếc xe kia sủa inh ỏi.

Hạ Vũ Thiên khởi động xe chuẩn bị truy đuổi.

Mao Mao nhanh chóng chui vào trong, Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, theo sát chiếc xe kia, một tay bấm di động gọi A Thường sai anh lập tức phái người đến.

A Thường mua cho Lâm Viễn một đống đồ ăn đang tính mang tới, vừa nghe liền ném đồ xuống đất, tranh thủ lúc lái xe thì gọi điện.

Lý Cố hiện đang ở quán bar ngắm nghía một đám nhóc đáng yêu, cân nhắc xem có nên đổi khẩu vị theo lời Lâm Viễn không. Đương lúc phiền não thì di động đổ chuông. Người gọi tới chính là A Thường.

Lý Cố cau mày, lòng có dự cảm không tốt, vừa nghe điện liền giậm chân liên tục mắng, “Khốn kiếp, dám đến nhà ông bắt người! Tiểu Lâm Tử, chờ đó, chờ tôi tìm người đi cứu cậu!”

Dứt lời định chạy đi thì cánh tay bị kéo lại.

“Gì vậy?” Lý Cố quay phắt đầu, thấy người trước mặt liền chấn kinh cằm suýt rớt xuống dưới đất.

“Cậu nói Tiểu Lâm Tử? Lâm Viễn?” người nọ hỏi.

“A… Đúng.” Lý Cố gật. “Không ai báo cho anh biết cậu ấy chưa chết?”

Người nọ cau mặt. “Là kẻ nào?”

“Nghe nói là Tôn Lâm!” Lý Cố đáp. “Vẫn chưa rõ, Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo.”

Người nọ buông Lý Cố, vội ra khỏi cửa.

Ngay sau đấy, Lý Cố bắt gặp Tiêu Thuỵ đang vác theo cái vali đi ra. “Gấp cái gì, không phải muốn nói với anh ta chuyện này sao.” rồi đuổi theo.

Lý Cố nhìn trái phải, cuống cuồng bám sát nút. “Đủ mặt anh tài, có trò hay để xem rồi!”