Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 45: Bước tiến tình cảm




“Tự tôi thay được.” Lâm Viễn né sang một bên. “Anh mau tránh ra, lấy giùm tôi bộ đồ!”

Hạ Vũ Thiên nhướn mày. “Có mỗi một bộ thôi, ai bảo ban nãy không lấy.”

“Anh đâu báo trước tôi phải nhảy xuống biển, sớm biết chơi thót tim như vậy tôi đã mặc áo cứu sinh bên trong.” Lâm Viễn trừng mắt, thò tay móc túi.

“Á!”

“Sao thế?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.

“Thuốc lá Gấu Trúc ướt mất tiêu rồi!” Lâm Viễn bực bội rút ra. “Mới hút có một điếu… Chẳng biết phơi khô rồi có hút được nữa không.”

“Thuốc ở đâu đó?” Hạ Vũ Thiên thoáng nhăn mày.

“Mới nhặt được.” Lâm Viễn nháy mắt.

Hạ Vũ Thiên nhịn cười. “Này, trên thuyền toàn xã hội đen, cậu không sợ trong thuốc lá có hàng trắng?”

“Hả?” Lâm Viễn cả kinh nhảy dựng lên. “Đừng đùa chứ!”

Hạ Vũ Thiên lấy bao thuốc kia ngửi ngửi, biểu cảm trên mặt không ngừng biến hoá.

“Có đúng không?” Lâm Viễn níu áo Hạ Vũ Thiên. “Có đúng không? Đừng nói là trúng phóc chứ! Đúng tôi nhảy xuống biển liền! Nghe nói lần đầu thử sẽ bị nôn? Còn nữa, một lần mà trúng số độc đắc sao? Xong, chết tôi rồi!”

Hạ Vũ Thiên thả thuốc xuống, bóp mặt Lâm Viễn. “Coi như lần này mạng cậu lớn.”

“Phù…” Lâm Viễn thở phào một cái, vuốt ngực. “Hù chết người ta.”

“Còn nhặt được cái gì không?” Hạ Vũ Thiên thoáng nhìn túi quần Lâm Viễn.

Lâm Viễn moi trong túi ra một cái bật lửa và cái đồng hồ trên tay.

“Ô, thu hoạch khá nha.” Hạ Vũ Thiên nhìn cái đồng hồ kia. “Không thấm nước nữa cơ à?”

Lâm Viễn chớp mắt mấy cái, là Rolex đó, đồ cổ, không rẻ hơn xe của anh đâu.

“Hàng giả, ngốc.” Hạ Vũ Thiên ấn mũi Lâm Viễn.

“Hơ?” Lâm Viễn thộn mặt nhìn kỹ lại cái đồng hồ. “Sao lại giả được?”

Hạ Vũ Thiên chìa tay. “Để phân biệt tốt nhất đem hàng thật ra so.”

Lâm Viễn ngây ra, trên cổ tay Hạ Vũ Thiên đeo một cái kiểu dáng đúng hàng của Rolex… Má ơi, nhìn là thấy đáng giá hơn cái cục kia! Cách nhau một trời một vực.

Lâm Viễn nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên nhếch miệng cười. “Mua hồi đấu giá ở Thuỵ Sĩ, dĩ nhiên quý hơn cả xe của tôi.”

“Không hổ là đồ phá gia chi tử.” Lâm Viễn lấy cái đồng hồ giả ném vào Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên vội tránh, thuận thế ôm anh vào lòng. “Theo tôi đi, theo tôi muốn gì tôi cũng mua cho.”

“Xì.” Lâm Viễn nguýt. “Ông không thèm, ông thích đồng hồ Mickey của Disney, cũng hàng hiệu, còn kêu to!”

Khoé miệng Hạ Vũ Thiên giật giật, anh quan sát cái bật lửa kia, tự nhiên nghiêm chỉnh hẳn lên.

“Sao?” Lâm Viễn hỏi. “Cái này có đáng giá không? Đừng bảo là giả chứ? Xã hội đen mấy người sao lại tạp nham thế… toàn dùng hàng đểu, khủng hoảng kinh tế cũng tác động đến xã hội đen?”

Lâm Viễn hỏi, Hạ Vũ Thiên không đáp, mắt khép lại nhìn cái bật lửa, vẻ mặt có phần đáng sợ.

“Ê.” Lâm Viễn chọc chọc Hạ Vũ Thiên. “Chuyện gì vậy”

Hạ Vũ Thiên tháo cái bật lửa, từ bên trong rút ra một vật màu đen.

Lâm Viễn nháy mắt mấy cái. “Gì đó?”

Hạ Vũ Thiên ném thứ kia vào chén trà. “Máy nghe trộm.”



Lâm Viễn kinh ngạc, đừng nói anh nhanh trí, thằng đần cũng biết bản thân anh đã bị lợi dụng, giờ vạ lây tới Hạ Vũ Thiên. Vốn dĩ hành động của Hạ Vũ Thiên thần không biết quỷ không hay, lúc này đại hoạ sắp ập đến rồi.

“Này… làm sao bây giờ?” Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi, đừng có bảo tôi nhảy xuống biển tạ tội nha?!

Hạ Vũ Thiên nghĩ rồi nói, “Người trên thuyền đều đáng nghi.”

“Rồi sao?” Lâm Viễn hỏi. “Họ có thể gây khó dễ cho anh không?”

“Hỏi thừa.” Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn một cái, Lâm Viễn mếu máo chẳng dám cãi lại, anh cũng hiểu mình hám của thành ra hại chết Hạ Vũ Thiên, tuy rằng hại chết anh ta cũng coi như vì dân trừ hại nhưng anh ta có bề gì thì anh cũng ngoẻo… Ngoẻo chắc.

Hạ Vũ Thiên buông cái bật lửa xuống. “Cho nổ thuyền thôi.”

“Hớ?” Lâm Viễn miệng mở lớn đủ để ghi danh vào sách kỷ lục Guinness, anh nhìn chòng chọc Hạ Vũ Thiên. “Đắm rồi tính sao?”

“Đắm rồi còn có thể như thế nào nữa?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.

“Ý tôi là, bao người trên thuyền đó.” Lâm Viễn dè dặt hỏi.

“Thì đãi cá một bữa.” Hạ Vũ Thiên tỉnh rụi.

“A…” Lâm Viễn hít một hơi lạnh, chỉ thẳng vào mặt Hạ Vũ Thiên. “Hạ Vũ Thiên, đồ sát nhân biến thái điên cuồng, trên đó có vài ngàn người lận, anh nghĩ mình là ai? Đồ khốn nhà anh không sợ lúc chết bị đạp xuống địa ngục hả!”

Hạ Vũ Thiên hơi chau mày. “Còn dám xài xể? Là ai nên nỗi?”

Lâm Viễn cứng miệng im bặt, vô phương mà, anh cãi không lại người ta.

Thấy Lâm Viễn lầu bầu một mình, Hạ Vũ Thiên nói, “Trừ phi…”

“Gì?” Lâm Viễn ngẩng phắt đầu. “Anh có cách khác?”

Hạ Vũ Thiên gật gật. “Nhưng cậu phải hy sinh một chút.”

“Không sao.” Lâm Viễn oai phong lẫm liệt khoát tay chặn lại. “Dù gì cũng hơn là cho nổ thuyền.”

Hạ Vũ Thiên đánh giá Lâm Viễn hồi lâu, cười nói, “Cậu cũng tốt bụng nhỉ, thật ra mấy người đó sống hay chết có liên quan gì đến cậu?”

Lâm Viễn trợn to hai mắt. “Đáng chết, từ nhỏ đức trí thể mỹ lao([24]) chưa từng học qua? Cái đồ tư bản giãy chết, sớm muộn gì giai cấp nông nô tụi này cũng vùng lên làm chủ, diệt tận gốc các anh.”

Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn. “Còn dám giỡn nữa?!”

Lâm Viễn lại lặng im, rõ là anh đuối lý rành rành, anh hỏi, “Thế phải làm sao?”

Hạ Vũ Thiên ngẫm ngẫm rồi đáp, “Hy sinh cùng với tôi một đêm đi.”

Lâm Viễn sững người nghiêng đầu nhìn anh. “Có liên quan?”

“Đương nhiên có.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cậu giờ chẳng tấc sắt trong tay ngăn thế nào được tôi đi nổ thuyền được, duy chỉ có cơ thể cậu thì may ra.”

Khoé miệng Lâm Viễn động động, từ khe môi lộ ra hàm răng trắng bóng, “Biến thái.”

Hạ Vũ Thiên nâng cằm Lâm Viễn lên. “Thế nào? Được chứ?”

Lâm Viễn đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng, vội lấy cốc cacao vẫn còn nóng đổ ra, cầm lấy thứ đen thui kia – nhìn trái nhìn phải cũng chỉ thấy đó là cục đá mà thôi.

Hạ Vũ Thiên sờ sờ cái mũi.

Lâm Viễn nheo mắt, cầm bật lửa bật lên… không phát lửa, cho cục đá vào, bật… phừng!

“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn giận dữ ném cái bật lửa trên bàn. “Đó là đá đánh lửa! Anh…”

Lâm Viễn chưa kịp mắng, Hạ Vũ Thiên đã mang cái bật lửa kia lại. “Thứ này nằm trong bộ sưu tập cổ điển của S.T.Dupont, đáng giá hơn nhà cậu nhiều, cậu nỡ ném thật à?”

= 口 =… Lâm Viễn vội cầm cái bật lửa lên bằng hai tay, nâng lên trước mặt thật cẩn thận. “Trời ơi đất hỡi, có cái bật lửa quý như vậy sao?”

“Hàng lâu đời.” Hạ Vũ Thiên cười cười nói. “Con chim ưng trên đó tượng trưng cho đảng Quốc xã, đồ cổ thời tiền Thế chiến II, vỏ bằng vàng ròng và bạc, có tiền cũng chẳng mua được thứ tốt như thế đâu.”

Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên. “Thật?”

“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật gật. “Cậu phát tài rồi, bán thứ này đi cũng đủ cậu sống sung túc đến hết đời.”

“Không bán.” Lâm Viễn cất kỹ càng. “Về sau lưu lại cho con.”

Mí mắt Hạ Vũ Thiên rung rung, anh chộp lấy. “Tịch thu.”

“Sao lại thế?!” Lâm Viễn vội giấu đi. “Anh đâu định mua!”

Hạ Vũ Thiên nhướn mày. “Người thẩm định cũng có phần, không thì trả nửa tiền cho tôi!”

“Ăn cướp!” Lâm Viễn bất mãn nhấc chân đá Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên tóm lấy chân anh. “Dù sao cậu cũng làm gì có con trai, giữ cũng vô ích, tôi hút thuốc, còn cậu thì không!”

“Bậy bạ!” Lâm Viễn đạp đạp. “Không cho con gái thì sau này để cho con rể!”

“Còn lâu mới có!” Hạ Vũ Thiên xấu xa nói.

“Tôi với anh có thù hằn gì sao?” Lâm Viễn ôm lấy cái bật lửa. “Mắc mớ gì trù ẻo tôi như thế?!”

“Có đưa đây không?” Hạ Vũ Thiên từ phía sau ôm Lâm Viễn vươn tay chụp lấy, mà Lâm Viễn còn lâu mới giao ra. Hạ Vũ Thiên ngoài miệng hỏi có đưa không nhưng tay lại chẳng có ý muốn tranh, theo đường cong eo Lâm Viễn, chậm rãi xuống phía dưới bụng anh.

“Hớ, làm gì đó?” Lâm Viễn cả kinh, bị Hạ Vũ Thiên đặt lên sô pha.

“Tránh.” Lâm Viễn cự tuyệt, Hạ Vũ Thiên thấy anh không tỏ ra chán ghét hay tức giận, vẫn trước sau như một ăn nói cợt nhả như thường bèn lớn mật roạt cởi quần Lâm Viễn ra, năm ngón tay tiến vào trong…

“A!” Lâm Viễn quay đầu lại nhìn anh. “Anh làm gì đó… ưm, bỏ ngay ra!”

Hạ Vũ Thiên thấy dáng vẻ sợ hãi của Lâm Viễn vô cùng đáng yêu, động tác tay cũng nhanh hơn, anh cúi xuống hôn Lâm Viễn.

“Hưm…” Lâm Viễn chẳng mấy chốc bị Hạ Vũ Thiên kích thích, kết quả có phản ứng thật, hai tay bấu chặt lấy chăn. Hạ Vũ Thiên trêu chọc anh, bàn tay linh hoạt cộng thêm kinh nghiệm dày dạn chớp mắt đã khiến Lâm Viễn hưng phấn. Đàn ông, một khi đã hưng phấn sẽ khó có thể dừng. Hạ Vũ Thiên thừa cơ lật Lâm Viễn lại, xả tuột quần anh xuống.

“Ư…” Lâm Viễn muốn đứng lên nhưng Hạ Vũ Thiên không chừa lối thoát cho anh, nhào lên cuốn môi anh, một tay từ tốn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa xoa bóp nơi mẫn cảm đã lên.

Lâm Viễn trước giờ sống vô cùng điều độ, dù thỉnh thoảng cũng coi sách cấm hay phim AV nhưng chung quy vẫn là thanh niên mẫu mực không thường xuyên tự giải quyết vấn đề sinh lý của mình. Đương nhiên đã bao giờ chạm qua nữ hay nam đâu, có thể nói là xử nam to xác, duy nhất bị sàm sỡ vài lần chính là do Hạ Vũ Thiên ra tay.

Hạ Vũ Thiên thấy phản ứng của Lâm Viễn thật trúc trắc, hiển nhiên vì non nớt chưa từng trải, dù cũng không có biểu cảm tức giận khó kìm nén hay xấu hổ rõ rệt nhưng trong mắt kia đúng là có nét ngượng ngùng, mà cái vẻ hưởng thụ không hề che giấu kia là thật, tất nhiên, bộ dáng nghiến răng muốn đập mình kia cũng là thật.

Giờ phút này Hạ Vũ Thiên mới giác ngộ, cái gì là thật! Trước kia anh lâm trận nhiều không xuể, nhưng phần lớn đều thật giả lẫn lộn, hơn phân nửa là giả tạo. Lần đầu tiên chẳng hề có kháng cự kịch liệt như vậy, đàn ông chứ không phải phụ nữ, làm gì có dáng vẻ như thất trinh như sẽ đi tự sát, lại càng không vừa sờ đã kêu làm bộ thực mẫn cảm, Lâm Viễn không phát ra tiếng nào nhưng tiếng thở dốc vô thức kia so với những kẻ rên rỉ đầy kỹ xảo càng khiến tim anh đập nhanh hơn gấp bội.

Hạ Vũ Thiên lắc đầu, anh chẳng còn rõ thế nào là thật thế nào là giả, duy chỉ biết Lâm Viễn là chân thực, là thuần khiết. Bản thân trước kia ra sao cũng quên luôn rồi, lẽ nào anh lâu rồi không làm việc này ư? Hay Lâm Viễn khác với bọn họ? Dù sao trong đầu Hạ Vũ Thiên hiện giờ chỉ có một ý niệm – muốn cùng Lâm Viễn hoà làm một.

“Ưm…” Lâm Viễn vô thức phát ra âm thanh, tay Hạ Vũ Thiên hơi thả lỏng, ngay khi Lâm Viễn đang thở hổn hển, thoáng khó chịu, Hạ Vũ Thiên cúi xuống, dùng lưỡi phục vụ Lâm Viễn.

“Hư… anh làm gì… A!” Lâm Viễn sao chịu nổi, kháng cự một hồi, ngay tức thì biến thành con thú nhỏ chỉ hành động theo bản năng, động tác dần dần phối hợp, tay đưa xuống, nhè nhẹ nắm tóc Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên hít sâu một hơi, cảm nhận hương vị trên người Lâm Viễn, đặc biệt còn có mùi thoáng mát của thuốc khử trùng ở bệnh viện, anh chưa bao giờ nghĩ mùi hương này lại dễ chịu đến thế… Chí ít trước kia anh rất ghét mùi này.

“A…” được Hạ Vũ Thiên tận tâm phục vụ, Lâm Viễn rất nhanh hạ súng đầu hàng, nằm nhoài trên sô pha thở dốc, thoả mãn vô cùng, cũng chẳng rõ là khó chịu hay thoải mái, càng không rõ đến cuối cùng là Hạ Vũ Thiên hưởng thụ hay chính anh hưởng thụ.

Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu lên, động tác nuốt thong thả mà rõ ràng, khoé miệng Lâm Viễn run rẩy. “Cái đó… tuy thành phần protein cao nhưng mà không vệ sinh cho lắm, đừng nuốt…”

Hạ Vũ Thiên nở nụ cười, tiến lại gần, khẽ hôn lên tai Lâm Viễn, thấp giọng nói, “Lúc này mà cậu vẫn mạnh miệng như thế.”

Lâm Viễn thấy tai mình nóng rực, muốn thoát ra, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói mông lung, “Lâm Viễn… làm đến cùng nhé?”

Hạ Vũ Thiên khẽ cọ cọ bộ phận đã sớm cương cứng của mình vào một bên hông mềm mại của Lâm Viễn. “Chúng ta đều ưng thuận.”

“Tôi không có!” Lâm Viễnq quýnh lên gạt phắt. “Ai nói với anh chúng ta đều ưng thuận?”

“Cũng đúng.” Hạ Vũ Thiên nhào lên, khoá chặt cổ tay Lâm Viễn. “Không thể cam tâm tình nguyện thì tôi đành dùng vũ lực vậy!”