Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 17: Say trong mỹ cảnh




Lâm Viễn say sưa chơi một trận thoả thích, sau đó Tôn Lâm kéo anh cùng tụi anh em đi ăn lẩu. Lâm Viễn chạy qua một chỗ gọi điện cho Hạ Vũ Thiên.

“Này… tối nay có chuyện gì không?” Lâm Viễn hỏi. “Tôi muốn đi ăn lẩu với bạn.”

Hạ Vũ Thiên cười nói, “Đi đi, rủ cả A Thường đi nữa, đừng về muộn đấy.”

“Ừ.” Lâm Viễn cúp máy, hoang mang thầm hỏi sao tự nhiên Hạ Vũ Thiên dễ tính vậy nha?

“Này.” Tôn Lâm vỗ vỗ vai Lâm Viễn. “Ra ngoài ăn cơm còn phải báo về sao? Bị bạn gái quản lý sát sao quá nhỉ?”

“Hả?” cả đám bỗng tỉnh cả người. “Kêu cùng đi đi!”

“Thôi… Đi nào, ăn ở đâu?” Lâm Viễn vỗ ngực. “Mấy đứa đều là sinh viên nghèo, để anh mời.”

“Anh Lâm Viễn!” một xấp tiểu quỷ ôm lấy chân Lâm Viễn. “Chúng em thề nguyền sống chết bên anh!”



Đám người tới khu phố lẩu gần trường, làm một nồi uyên ương([7]), thêm vài món khác cùng một chầu bia, thật đã đời!

Đến hơn chín giờ, Lâm Viễn xua mấy đứa kia về ký túc xá rồi mang theo vài phần đồ ăn đến gần xe. Anh chạy vòng ra phía sau chiếc xe, đưa hai hộp cơm cho vệ sĩ, hai người kia nhìn nhau. Lâm Viễn cười hì hì leo lên ghế trước ngồi cạnh A Thường, thắt dây an toàn, đưa một phần đồ ăn lại, bảo, “Anh Thường, trễ rồi, anh ăn trước đi.”

A Thường cười cười. “Tôi không đói, đã quen rồi.”

“Thế giữ lại làm đồ ăn khuya.” Lâm Viễn nói. “Đồ nướng nhà này ngon lắm.”

A Thường cười, gật đầu hỏi, “Sao không ngồi đằng sau?”

Lâm Viễn xoa bóp bả vai. “Phía trước ngồi dễ chịu hơn, lại có thể tán gẫu với anh, ngồi đằng sau thì… ai da…”

“Sao thế?” A Thường khởi động xe, chợt thấy Lâm Viễn xoa xoa lưng.

“Thật là… mới ra trường vài năm, ngày trước có thể chơi tới chiều rồi bơi vài vòng quanh bể bơi nữa kia, giờ lười vận động, tay chân chưa gì đã rã rời.” Lâm Viễn rên rỉ.

A Thường cười. “Cậu có thể theo thiếu gia đi tập thể hình.”

“Hạ Vũ Thiên đi tập thể hình sao?” Lâm Viễn cảm thấy hứng thú. “Thảo nào cường tráng như thế, à, anh ta còn tập gì nữa không?”

“Ừm, thiếu gia từ nhỏ có học võ, cái gì liên quan đến võ đều học qua.” A Thường vừa lái vừa trả lời.

“A.” Lâm Viễn chột dạ, sao học lắm thế? Phải dè chừng anh ta mới được… Lơ mơ có hôm nào anh ta mất hứng lại bẻ ngoéo mình một cái không ta?

“Phải rồi.” Lâm Viễn lại thắc mắc. “Anh chắc theo anh ta lâu rồi nhỉ?”

A Thường trong lòng căng thẳng, chuyện Hạ Vũ Thiên tính toán chưa sai bao giờ, Lâm Viễn đã bắt đầu tò mò, liền gật gật, lưỡng lự đáp, “A, ừ.”

“Bao lâu?”

“À thì… mười mấy năm gì đó.” A Thường trả lời, trán lấm tấm mồ hôi. Lâm Viễn à, đừng hỏi nữa, cậu không hỏi tôi sẽ không nói nhưng nếu cậu hỏi, tôi chỉ còn nước kể ra thôi.

Tiếc rằng A Thường phải thất vọng rồi, Lâm Viễn hỏi tiếp, “Vậy… Hạ Vũ Thiên có nói anh ta trước kia từng ở bệnh viện tâm thần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

A Thường thầm thở dài, bất đắc dĩ kể, “Ờ, trước khi lão gia trành được quyền hành, đại thiếu gia cùng đại phu nhân rất cực khổ. Đại phu nhân vì muốn bảo vệ thiếu gia nên đã để cậu ấy giả điên vào bệnh viện tâm thần, trên lưng thiếu gia giờ vẫn còn vết thương do côn điện ở bệnh viện đó gây ra… Thiếu gia cứ chịu khổ như vậy được hơn một năm, cuối cùng lão gia có chỗ đứng, cậu ấy mới ra ngoài. Lão gia tưởng cậu ấy hết rồi, ai ngờ lại đến đại phu nhân đang bình thường lại trở nên phát điên. Lão gia cảm thấy thiếu nợ đại phu nhân, nên đối với đại thiếu gia rất tốt, sau có đi tìm phụ nữ nhưng cũng không đi bước nữa, tất cả đều coi như người tình mà thôi.”

Lâm Viễn nhăn mày, không ngờ quá khứ của Hạ Vũ Thiên lại thảm đến thế. A Thường tiếp lời, “Chuyện kia… Lâm thiếu gia.”

“Gọi em Lâm Viễn là được rồi.” Lâm Viễn nói. “Em không phải thiếu gia.”

“Lâm Viễn… Anh Thường sẽ nói với cậu hai câu, hãy nhớ cho kỹ, đừng kể lại cho ai khác.” A Thường nhìn hộp cơm phía trước tấm kính chắn gió.

“Dạ.” Lâm Viễn gật lia lịa.

“Cậu… cậu đừng tin người của Hạ gia.” A Thường sau một lúc do dự mới nói.

“Người của Hạ gia?” Lâm Viễn hỏi. “Kể cả Hạ Vũ Thiên?”

A Thường không trả lời câu hỏi, chỉ bảo, “Đừng trao trái tim cho ai, đến lúc đó có muốn cũng lấy không lại.”

Chân mày Lâm Viễn nhíu nhíu, anh ngó A Thường. “Ý anh là gì?”

“Nhớ rõ là được.” A Thường nói. “Bọn họ sống trong hoàn cảnh như thế vốn không hiểu chuyện tình cảm, có thể làm bất cứ cái gì. Cậu đừng tin là thật.”

Lâm Viễn nghe xong gật gù, ngần ngừ rồi hỏi, “Không thể tin người nhà Hạ gia, vậy sao anh còn đi theo bọn họ?”

A Thường cười cười. “Sống qua ngày thôi, mặt khác, tụi tôi đi theo lâu như thế cũng nảy sinh lòng trung thành, mà điều quan trọng là… tôi tận mắt chứng kiến đại thiếu gia trưởng thành, tôi hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc. Tôi lái xe, so với người khác vẫn tiện hơn.”

Lâm Viễn cười. “Không phải anh coi anh ta như con chứ?”

A Thường vội lắc đầu. “Tôi đâu già đến thế, nhưng cũng có thể coi như em trai.”

Lâm Viễn đồng tình. “Hiếm gặp người như anh, anh coi Hạ Vũ Thiên như em trai, nhưng anh ta lại coi anh như thuộc hạ anh cũng không giận. Nếu ai được là em trai anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

A Thường sửng sốt hồi lâu mới đáp, “Đại thiếu gia không coi tôi như thuộc hạ…”

Lâm Viễn nhếch mép cười. “Anh muốn em giúp Hạ Vũ Thiên nên mới nói tốt về anh ta chứ gì?”

A Thường cứng miệng, Lâm Viễn đã hiểu nhầm ý anh, người này lúc nào cũng lạc quan, sao có thể đối đầu với Hạ Vũ Thiên đây?

Lâm Viễn vỗ vỗ anh nói, “Anh yên tâm, em sau này sẽ tận lực giúp anh ta, dù sao ai cũng có cái khó của mình.”

A Thường gật đầu với vẻ lo lắng.



Sau khi về đến nơi, Lâm Viễn gấp gáp nhảy bổ vào phòng, không để Hạ Vũ Thiên kịp phản ứng liền cầm quần áo chạy một mạch vào phòng tắm, gột rửa một trận. Vừa mới chơi bóng ướt sũng mồ hôi lại thêm ăn lẩu bị ám khói, Lâm Viễn thấy cả người bốc mùi, tắm thôi tắm thôi.

Hạ Vũ Thiên tắt máy, đi tới bên giường xem mấy quyển tạp chí bóng rổ và điện ảnh Lâm Viễn vừa mang về.

Một chốc sau, Lâm Viễn lau tóc đi ra, khoan khoái thả lỏng người lẩm bẩm, “Sảng khoái nha.”

Hạ Vũ Thiên nhướn mắt thấy Lâm Viễn đang lau đầu, mặc quần đùi rộng thùng thình, áo phông trắng, hai cái đùi và cánh tay trắng bong lộ ra.

Hạ Vũ Thiên xoa cằm, ngắm Lâm Viễn bằng một con mắt khác… Không thể phủ nhận, bỏ tính cách qua một bên, Lâm Viễn đúng là dạng anh thích nhất.

Dáng người mảnh khảnh, có lẽ do thường xuyên vận động nên không có vẻ nhu nhược, đường cong miên man, chân tay tinh tế, động tác linh hoạt làm người ta liên tưởng tới loài báo. Mái tóc và đôi mắt cùng màu đen huyền, làn da trắng trẻo hơn người châu Á bình thường, ngũ quan tinh xảo, không phải khả ái mà là vẻ đẹp hiếm gặp ở phái nam, cằm nhọn, cổ thanh tú, xương quai xanh hoàn mỹ, mỗi đường nét đều khiêu khích thị giác của anh. Nhìn dưới góc độ nào, Lâm Viễn cũng là bạn tình lý tưởng. Nếu ảnh cậu ta lẫn trong đống ảnh anh chọn để tiêu khiển, anh nhất định sẽ gọi cậu ta tới rồi sẽ cưng chiều một thời gian dài…

Hạ Vũ Thiên chầm chậm dùng ánh mắt phác hoạ từng chi tiết trên cơ thể Lâm Viễn, không buông tha một tấc, đến khi Lâm Viễn ngẩng đầu, hai tầm mắt lơ đãng giao nhau.

Mặt đối mặt, Hạ Vũ Thiên đắm chìm trong ánh mắt trong trẻo, trong nét mặt ngơ ngẩn của người kia, cảm giác khô nóng trỗi dậy.

“Nhìn gì đó?” Lâm Viễn đưa khăn lau tóc thuận tiện lau luôn cả mặt, chạy đến giật lấy tạp chí trên tay Hạ Vũ Thiên. “Anh không phải chỉ thích xem tạp chí tài chính – kinh tế thôi sao, trả lại cho tôi.”

Lâm Viễn chống tay xuống giường khom người giằng lấy quyển tạp chí. Xuyên qua cái áo phông rộng, Hạ Vũ Thiên nhìn thấy cơ thể Lâm Viễn, khuôn ngực trắng nõn, hai điểm hồng nhạt hiếm thấy nhô lên, kết thúc là đường eo mảnh mai.

Hạ Vũ Thiên vô thức nuốt một ngụm nước miệng, giật vài quyển tạp chí lại. “Cho tôi mượn xem.”

“Tôi cũng muốn xem.” Lâm Viễn nói. “Anh xem một quyển là được rồi, đưa mấy quyển khác cho tôi.”

Hạ Vũ Thiên vẫn không chịu, Lâm Viễn nheo mắt, nhảy lên giường chiến đấu.

Lâm Viễn chộp được quyển tạp chí, chưa kịp đi đã bị Hạ Vũ Thiên ôm lưng, ấn xuống giường sau đó bổ nhào lên.

“A, làm gì đó?” Lâm Viễn đưa quyển tạp chí lên ngăn chặn. “Tránh ra, tôi muốn đọc.”

Hạ Vũ Thiên nhìn trân trân Lâm Viễn một lúc, lên tiếng, “Cậu nói xem, nếu tính cậu cao ngạo lạnh như băng, điềm đạm quý phái thì có phải hơn không?”

Lâm Viễn miệng giật giật. “Anh thích thì đi mà mua người băng, hay dụ Tiểu Long Nữ về nhà ấy.” đoạn đẩy Hạ Vũ Thiên. “Xê ra, xê ra.”

Hạ Vũ Thiên không buông tay, hai tay sờ sẫm trước ngực Lâm Viễn. Thấy Lâm Viễn vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên cười. “Lâm Viễn, ngủ với tôi một đêm được không?”

“Ngủ cái búa!” Lâm Viễn mắng. “Chẳng phải hôm nào cũng nhảy lên giường tôi nằm đến sáng còn gì?”

“Tôi không nói ‘ngủ’ đấy.” Hạ Vũ Thiên nói. “Ý tôi là, muốn làm chuyện đó với cậu.”

“Biến.” Lâm Viễn lấy chân đạp. “Ông không thích.”

“Sao lại không chịu?” Hạ Vũ Thiên hỏi. “Nói điều kiện đi, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng.”

“Còn lâu.” Lâm Viễn khinh thường đáp. “Anh má nó có cả đống người sẵn sàng lên giường với mình, muốn hạ hoả thì đi mà tìm người khác, ông còn phải giữ lần đầu cho vợ ông sau này!”

Hạ Vũ Thiên kinh ngạc. “Lần đầu tiên? Cậu chưa từng? Cùng phụ nữ?”

Lâm Viễn mí mắt giật giật. “Đấy gọi là thủ thân như ngọc!”

Hạ Vũ Thiên bật cười. “Không phải cậu từng có bạn gái sao?”

“Ai nói có bạn gái sẽ làm gì đó?” Lâm Viễn đưa tay đẩy Hạ Vũ Thiên. “Động dục đi tìm người khác, đừng động vào tôi!”

“Sao không thử chút?” Hạ Vũ Thiên dỗ ngọt. “Có mất gì đâu, kỹ thuật tôi miễn chê luôn.”

“Tôi thèm vào!” Lâm Viễn lấy gối ném vào Hạ Vũ Thiên, toan vùng chạy thì bị Hạ Vũ Thiên túm lấy áo.

“Này, đừng ép tôi!” Lâm Viễn phảng kháng, nhưng không hề nao núng, cứ như từ chối đã thành chuyện cơm bữa. Hạ Vũ Thiên hiếu kỳ hỏi, “Trước kia cậu đã từng gặp chuyện này?”

“Hả?” Lâm Viễn khù khờ nhìn Hạ Vũ Thiên.

“Tôi hỏi, trước kia đã từng có người đùa với cậu như vậy sao?”

“Nam sinh không phải đều thích đùa kiểu này à?” Lâm Viễn kể. “Hồi còn ở trường tôi cũng gặp đầy rồi, tốt nghiệp còn thế, vừa nói ‘để tôi nuôi cậu đi’ rồi sau còn ‘đêm đầu tiên của cậu tôi trả bốn mươi vạn’.”

Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn nửa ngày trời mới buông một câu, “Lâm Viễn, cậu sống đến giờ này mà chưa bị người ta đè xuống, thật đúng là kỳ tích.”

Lâm Viễn thưởng cho Hạ Vũ Thiên một cú đá chí mạng. “Ngủ đi, bớt huyên thuyên.”

Hạ Vũ Thiên nằm trên thảm. “Không đùa với cậu nữa, đêm nay ngủ ở chỗ tôi, sáng sớm mai tôi muốn cùng cậu đi đánh golf.”

“Golf?” Lâm Viễn ngồi bên giường. “Thôi đi, tôi chưa bao giờ chơi.”

Hạ Vũ Thiên trả lời như đã đoán trước được, “Biết mà.”

Lâm Viễn chửi thầm – gì đây, tưởng có tiền là giỏi sao? Đánh cho kêu cha gọi mẹ bây giờ!

Hạ Vũ Thiên miết nhẹ cằm Lâm Viễn. “Nghĩ gì thế?”

Lâm Viễn gạt ra. “Sao lại đi đánh golf?”

“Để bàn công việc.” Hạ Vũ Thiên nói rồi vỗ vỗ cái gối bên cạnh. “Nằm đây, ngủ nhanh đi, sáng mai năm giờ phải dậy.”

“Năm giờ?” Lâm Viễn không cam lòng nằm xuống. “Sớm quá vậy.”

Hạ Vũ Thiên ngắm khuôn mặt Lâm Viễn gần trong gang tấc, khoé miệng khẽ nhếch lên. “Lâm Viễn.”

“Gì?” Lâm Viễn ngoảnh lại, thấy Hạ Vũ Thiên khẽ mở môi, nói bâng quơ, “Hình như tôi thích cậu rồi.”

Lâm Viễn ngẩn người một lát, rồi thoắt vùi đầu vào trong chăn.

“Taliban tới đấy.”

“Hả?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhíu mày nhìn Lâm Viễn trùm chăn kín người chỉ để lộ ra mái tóc đen huyền.

Một lúc sau, Lâm Viễn mới lắp bắp, “Bin Laden