Ác Ma Ca Ca

Chương 164: Xin lỗi cô!




Hải Nhạc cũng không trở về nhà, cô lại quay trở về Hải Giác, bình tĩnh tiếp tục làm công việc của mình.

Tạ Thư Dật chạy bộ trở lại, ăn bữa sáng, sau đó đứng đối nhau ở bên cạnh Chú Phúc nói: “Mau gọi tất cả mọi người tới đây, tôi có lời phải nói.”

Chú Phúc không biết hắn muốn nói gì, vội vàng đem tất cả mọi người triệu tập tới đây.

Tạ Thư Dật quét mắt một vòng sáu người làm nữ, nói: “Tối hôm qua có ai lên lầu?”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Hải Nhạc cũng không biết hắn muốn nói gì.

“Tôi đang hỏi, tối hôm qua rốt cuộc có ai bước lên lầu hả?” Tạ Thư Dật hỏi.

Đột nhiên một cô gái thong dong đứng dậy nói: “ Tối hôm qua Chú Phúc lên lầu, còn có Phương Viễn Chi cũng lên lầu.”

“A? Làm sao cô biết?” Tạ Thư Dật hỏi.

“...... Tôi nhìn thấy.” Cô giúp việc nói.

“Cô nhìn thấy? Vậy cô thấy cái gì? Hay là, cô nghe thấy cái gì?” Tạ Thư Dật bình tĩnh hỏi.

“Tôi……”Cô giúp việc chần chờ một chút, nhìn Hải Nhạc một cái, thiếu gia hỏi như thế, là có ý gì? Thiếu gia muốn đuổi ra Phương Viễn Chi sao? Nhưng cũng không tới mức phải hỏi ý kiến người làm mà!

Cô giúp việc ngây thơ, tiếp tục nói: “Tôi nghe thấy tiếng thiếu gia mắng Phương Viễn Chi, nói ngài ghét nhất nữ nhân chủ động dâng tới, cho dù có xinh đẹp tuyệt trần, ngài còn nói không có hứng thú với nữ nhân xấu xí như cô ta, đừng để ngài phải xem thường cô ta, ngài còn nói, nếu có lần sau, thì Phương Viễn Chi hãy cút khỏi tầm mắt của ngài, Tiểu Liên chính là kết quả của cô ta.”

“Ừ, cô nói cũng đúng, xem ra, cô nghe được rất rõ ràng.” Tạ Thư Dật nói – “ Lỗ tai của ngươi rất thính đó, làm sao có thể nghe rõ ràng như vậy chứ? Lúc ấy co phải cô cũng đang ở ngoài cửa phòng tôi?”

Cô giúp việc ngay lập tức đỏ mặt, lắp bắp, một câu biện bạch cũng nói không ra được.

“Không có tôi gọi, ai cũng không thể lên lầu, cô là không biết điều đó à?” Tạ Thư Dật đột nhiên cáu kỉnh nói – “Nhất là loại người như vậy, nghe lén chuyện của người khác còn cắt xén đi xuyên tạc khắp nơi! Tôi ghét nhất cái loại bà tám chuyện thị phi! Cô, không cần phải sống ở Tạ gia nữa, chú Phúc, cho cô ta tiền lương gấp đôi, để cô ta đi khỏi Hải Giác.”

“Thiếu gia! Tôi sai lầm rồi! Tôi sai lầm rồi! Tôi lần sau không bao giờ dam tái phạm nữa, thiếu gia, hãy để tôi ở lại! Để cho tôi ở lại! Người phải đi là Phương Viễn Chi! Không phải là tôi a! Cô ta quyến rũ ngài, mà tôi cũng chỉ nói thật mà thôi!” Cô giúp việc khóc ngất, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống trên mặt đất.

Không cần đuổi cô ta đi, cô ta không muốn đi, cô ta chỉ là thấy Phương Viễn Chi lên lầu, muốn nhìn xem cô ấy muốn làm gì, mới theo sau nhìn lén đấy! Cô ta là có chút ghen tỵ với Phương Viễn Chi xấu xí, thế nhưng có thể đến gần thiếu gia như vậy!Đó chỉ vì cô ta ghen tỵ! Trong lòng cô ta ghen ghét, mới đi nói cho mọi người nghe, nghe được mọi người mắng Phương Viễn Chi, trong lòng cô ta cảm thấy thật sảng khoái, nào có nghĩ đến, thiếu gia lại muốn đuổi mình đi mà không phải Phương Viễn Chi!

Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Tại sao lại đuổi cô ấy? Cô ấy giúp tôi xử lý vết thương, tôi cảm kích còn không kịp, những lời nói đó là vì tôi uống chút rượu, nói năng hồ đồ! Sáng nay, tôi biết rõ mình đã nói sai, cho nên ở trước mặt gia nhân trong nhà, trịnh trọng nhận lỗi với cô ấy!”

Tạ Thư Dật từ từ đi tới trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, cô thật là không ngờ hắn lại muốn đuổi cô gái kia, cô chỉ muốn hắn ở trước mặt mọi người xin lỗi mình mà thôi! Không phải là muốn hắn đuổi việc người ta!

Tạ Thư Dật đem tay phải đặt ở trên ngực trái, eo hơi hướng Hải Nhạc cúi xuống: “ Phương Viễn Chi, thật xin lỗi, tôi rút lại những lời nói làm tổn thương cô tối hôm qua, đó là do tôi say rượu nói năng hàm hồ, đem lòng tốt của cô ta nghĩ thành lòng lang dạ thú, xin cô không nên để ở trong lòng, cũng cảm ơn cô đã xử lý vết thương giúp tôi, cảm ơn cô!” ((((((((((((E hèm, nghe anh nói, tôi nổi hết cả da gà…)))))))))

Hải Nhạc có chút chấn động nhìn hắn, không nghĩ tới người như hắn lại cúi mình thành kính nhận lỗi với cô.

Tất cả gia nhân trong nhà cũng giương to mắt nhìn Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc, không ai ngờ tới thiếu gia cao cao tại thượng lại cúi mình xin lỗi Viễn Chi, xem ra, chuyện tối hôm qua, nhất định là hiểu lầm rồi, Phương Viễn Chi xấu xí như vậy, tư cách gì mà đi quyến rũ thiếu gia? Dáng dấp bọn họ so với cô tốt hơn nhiều, cũng đều không dám làm như vậy, chỉ ở trong lòng hâm mộ vọng tưởng mà thôi, dùng đầu óc hơi suy nghĩ một chút, Phương Viễn Chi quyến rũ thiếu gia, đúng là chuyện không thể nào.

Mà Hải Nhạc không tự chủ được lắc lắc hai tay, ý là không sao.

“Tốt, nếu cô đã tha thứ cho tôi, chuyện này dừng lại ở đây.”Hảo, ngươi tha thứ ta liền hảo, vậy chuyện này liền đến này là ngừng." Tạ Thư Dật ngồi thẳng lên, sau đó quay sang nói với cô giúp việc xụi lơ ngồi trên mặt đất: “Còn cô, bây giờ cũng nên đi khỏi đây rồi!”

“Không! Không! Thiếu gia! Đừng đuổi tôi đi! Đừng đuổi tôi đi! Tôi sai lầm rồi! Tôi sai lầm rồi! Cho tôi một cơ hội được không!" Cô giúp việc than thở khóc lóc.

Hải Nhạc vội vàng chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, thỉnh cầu lắc lắc tayTạ Thư Dật, Tạ Thư Dật giật mình nhìn Phương Viễn Chi đang đứng trước mặt hắn, chỉ có Nhạc Nhạc mới có thể lôi kéo tay của hắn như vậy, vì người khác hay vì chính cô ấy mà cầu xin, những nữ nhân khác không có ai dám mà làm ra những cử chỉ thân mật như Phương Viễn Chi vậy. Rõ ràng không phải là Hải Nhạc, nhưng lại rất tự nhiên mà lôi kéo tay của hắn lắc lắc, giống như đã từng làm như vậy với hắn rất nhiều lần.

Hắn không khỏi ngơ ngác nhìn cô, cô cũng đang cầu khẩn nhìn hắn, ánh mắt đó cực kì giống vẻ mặt của Nhạc Nhạc khi cầu cạnh hắn!

Làm sao có thể? Hoàn toàn là hai nữ nhân khác nhau! Là hắn lại phát bệnh cũ sao? Cứ như trước kia, chỉ thấy bóng lưng giống Nhạc Nhạc hắn liền đuổi theo xoay người ta lại, kết quả chỉ khiến hắn thất vọng, lần này, lần này lại như vậy! Nhưng mà lần này so với những lần trước thật sự mãnh liệt hơn, giờ khắc này, hắn quả thật muốn rất muốn tìm thấy niềm hi vọng từ trên người Phương Viễn Chi!

Thật là kỳ quái, thật thật là kỳ quái!

Tạ Thư Dật kéo mình từ cái cảm giác kì lạ đó quay trở lại, chậm rãi hỏi cô: “ Cô muốn cầu xin cho cô ta? Cô không muốn tôi đuổi cô ta đi?”

Hải Nhạc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. “Được rồi, nếu cô đã cầu xin cho cô ta, vậy được, cứ để cô ta ở lại đây đi.” Tạ Thư Dật gật đầu một cái.

Hải Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai tay hợp thành chữ thập cảm ơn Tạ Thư Dật, trong mắt cũng hắt lên nụ cười, Hải Nhạc vội vàng cúi người xuống, đỡ cô giúp việc kia đứng lên.

“Cô hãy nhớ, là Phương Viễn Chi vì cô cầu xin, lần này tôi bỏ qua, nếu để tôi lần sau nghe được trong nhà có ai chế giễu Phương Viễn Chi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói – “ Được rồi, chuyện đến đây chấm dứt, tất cả mọi người đi xuống đi.”

Tất cả người giúp việc cũng tam hoảng loạn rời khỏi, lúc Hải Nhạc muốn đi làm việc, đột nhiên nghe được Tạ Thư Dật nói: “ Phương Viễn Chi, tôi có lời muốn hỏi cô!”

Hải Nhạc không khỏi dừng lại bước chân, trong lòng chợt thấy bất an nhìn Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật trầm tư một hồi, nói: “Tôi có thể biết ngày sinh nhật của cô không? Có thể nói cho tôi biết không?”

Hải Nhạc không ngờ rằng Tạ Thư Dật đột nhiên sẽ hỏi như thế, cô không khỏi hốt hoảng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu.

Sinh nhật của cô, cô làm sao lại không nhớ chứ? Chẳng qua là ngày sinh nhật đối với cô đã không còn quan trọng rồi, ngày sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối mới là quan trọng nhất, mà ba Phương mẹ Phương cũng lấy ngày nhặt được cô ở biển mà làm giấy khai sinh lại cho cô, cứ thế ngày đó trở thành ngày sinh nhật của cô.

Nhưng tại sao Tạ Thư Dật lại đột nhiên muốn biết ngày sinh nhật của cô? Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

“Chẳng lẽ, cả ngày sinh nhật cô cũng quên rồi sao?” Tạ Thư Dật thở dài một hơi mà nói, - “ Thôi cô đi làm đi, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghĩ tới sinh nhật sắp tới của Tiểu Bảo Tiểu Bối, sinh nhật của con, người mẹ như cô lại chịu nhiều khổ cực như vậy, cho nên mới tuỳ tiện hỏi một chút, cô không cần bận tâm.”

Hải Nhạc yên lặng xoay người qua, đi ra ngoài. Tạ Thư Dật đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng cô rời đi, cô toàn thân đều là mê!