Ác Ma Ca Ca

Chương 106: Ghen à?




Hải Nhạc vội vàng chạy đến bên Vú La, liên tục hỏi: “Vú La, Vú La, bà làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

“Sao lại thế này?” Tạ Thư Dật quát hỏi.

Trì Hải Hoan thấy hắn trừng mắt, không khỏi lùi về phía sau vài bước, lắp bắp nói: “Em nhờ Vú La pha trà cho em, em nhất thời lỡ tay không có cầm chắc, làm bà bị phỏng.”

“Ai da, nhất định sẽ đau lắm cho xem, trông còn có hơi nghiêm trọng đó.” Hải Nhạc nhìn sơ qua tay Vú La, bỏng đến sưng đỏ hết cả tay.

Vú La giàn giụa nước mắt, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới Trì Hải Hoan là người như vậy, cố ý dội bà, vậy mà lại nói là lỡ tay!

Tạ Thư Dật cũng vội vàng sang đó xem thử, không khỏi tức giận nói với Trì Hải Hoan: “Em rất bất cẩn đó, ngẫm lại xem cả một ly trà nóng mới pha, phỏng trên tay đau đến cỡ nào!”

“Người ta… người ta cũng là không cẩn thận mà!” Hải Hoan chép miệng, “Đã nói là không phải cố ý rồi, anh còn nói em như vậy.”

“Vú La không đau, tôi đi giúp bà lấy thuốc mỡ.” Hải Nhạc vội vàng chạy vào trong nhà bếp lấp hộp cấp cứu, lấy thuốc trị phỏng ra, chạy về đại sảnh dùng bông vải thật cẩn thận bôi lên cho Vú La.

“Cám ơn tiểu thư Nhạc Nhạc, cám ơn cô.” Vú La nói đầy cảm kích.

Thì ra vẫn là tiểu thư Nhạc Nhạc tốt nhất, lòng của cô ấy mới là lương thiện chân chính, đẹp đẽ như dung mạo của cô, lúc này đây, bà thật sự đã nhìn thấu Trì Hải Hoan rồi, thì ra cô ta lại chính là một kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm như vậy! Bà đã nhìn lầm cô ta rồi!

“Bà cầm cái này về lại chỗ ở đi, buổi tối nếu đau đớn liền bôi trên tay.” Hải Nhạc nói.

“Cám ơn tiểu thư, cám ơn thiếu gia, Vú La không sao nữa rồi.” Vú La cầm thuốc mỡ lui xuống, trong phòng khách cũng chỉ còn lại ba người.

“Nhạc Nhạc, em trở về hồi nào thế? Không phải em đi nghe nhạc à?” Hải Hoan thật không ngờ Hải Nhạc lại về trước cả cô.

Hải Nhạc hơi chột dạ cúi đầu: “Em cảm thấy hơi không thoải mái, nhờ anh Chí Ngạn đưa em về nhà trước.”

“À.” Hải Hoan gật đầu.

Thật đúng là quỷ dị, một người đau đầu, một người không thoải mái!

“Chị hai, em lên lầu trước đây.” Hải Nhạc thầm nghĩ muốn né chị hai càng nhanh càng tốt, không biết vì sao mỗi khi gặp chị ấy trong lòng cô cực kì có cảm giác chịu tội.

“Đi đi.” Hải Hoan nói.

Tạ Thư Dật nhìn bóng cô rời đi, sau đó quay đầu lại nói với Trì Hải Hoan: “Vú La chính là người đã ở Tạ gia chúng ta mấy chục năm, bình thường anh đều phải kính bà ba phần, em cũng phải tôn kính với bà một chút, về sau phải biết cẩn thận hơn, đừng để cho chuyện hôm nay xuất hiện lần nữa.”

“Em nào có không tôn kính bà chứ, em đã nói rồi, em chỉ bất cẩn mà thôi.” Hải Hoan giả bộ đáng thương.

“Được rồi được rồi, lần sau cẩn thận một chút!” Tạ Thư Dật xoay người, cũng đi thẳng lên lầu.

Hải Hoan đứng đó tức giận đến mức ném ly trà trong tay xuống đất, Tạ Thư Dật dừng lại nhìn cô một cái, vẫn tiếp tục lên lầu.

Hắn vội vàng tắm rửa, biến mình thành sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, men theo bờ tường duyên đi tới chỗ ban công Hải Nhạc, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Hải Nhạc đang đứng trước gương to lau mái tóc ướt sũng.

Hắn mở cửa, đi vào, Hải Nhạc nghe thấy tiếng động, nhìn thấy là hắn, mặt lại đỏ lên.

“Hi.” Hắn nhìn cô say đắm, bước từng bước về phía cô.

Dưới ánh mắt phóng điện nồng cháy của hắn, Hải Nhạc ngượng ngùng cúi đầu: “Em đây rõ ràng là có cửa trước, anh cứ muốn lén lút vào từ phía sau.”

“Từ phía sau tốt hơn, không có ai quấy rầy chúng ta.” Tạ Thư Dật nói.

Hắn kéo cô vào trong lòng, không nói lời nào cho cô một nụ hôn nóng bỏng trước đã, hắn thật đúng là hôn cô không đủ, hắn thầm nghĩ muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể đứng bên cạnh cô, nếu có thể buộc cô vào người mình, vậy thì tốt biết mấy.

Đến cuối cùng khi Hải Nhạc cho là mình sắp không hít thở được nữa, Tạ Thư Dật mới kết thúc nụ hôn này, cô tức giận thở hổn hển hỏi Tạ Thư Dật: “Anh nói với chị hai như thế nào?”

Tạ Thư Dật vuốt be mái tóc ẩm ướt của cô, nói: “Em yên tâm, tôi sẽ nói với cô ta, tôi sẽ không để cho cô ta gây rắc rối cho em.”

“Ân, em tin anh.” Hải Nhạc gật đầu, sau đó, cô lại lo lắng, “Nếu vậy, chị hai có thể rất đau đớn không? Đều là tại em, nếu trước kia em không bảo anh đi theo đuổi chị ấy là tốt rồi, em cũng chỉ nói nhảm vậy thôi, làm sao mà biết anh lại đi theo đuổi thật cơ chứ, nhanh như vậy đã quen với chị hai rồi.”

“Chuyện lúc trước không được truy cứu nữa, chúng ta không nghĩ tới trước kia, chúng ta phải nghĩ về sau này, tôi sẽ xử lý tốt, tôi cũng chỉ dỗi thôi, tôi vốn cũng không có nghĩ tới chuyện muốn quen với cô ấy, lúc trước tôi đã nói, tôi sẽ không thích cô ấy, hơn nữa tôi cũng sẽ không vì cô ấy mà thay đổi điều gì, nhưng, cô ấy vẫn muốn đồng ý quen với tôi, tôi cũng đã bảo cô ấy phải đồng ý chuyện có thể nói ngừng bất kì lúc nào, cô ấy có đồng ý thì tôi mới quen, kỳ thật, thật ra cũng không tính là quen nữa, cho tới bây giờ, lòng tôi vốn không có ở trên người cô ấy, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng chạm vào cô ấy bao giờ.” Tạ Thư Dật nói.

“Nói dối! Lần trước hôm khai giảng, anh còn hôn chị ấy kìa.” Hải Nhạc nói thật chua.

“Aiz, lần đó là cô ta chủ động có được không?” Tạ Thư Dật hơi xấu hổ giải thích, “Tôi chỉ… Ân, tôi chỉ muốn nhìn xem em có ghen hay không, nhưng mà, lúc đó biểu hiện của em không hề giống ghen chút nào, tôi còn là nghĩ rằng em cũng không thích tôi, trong lòng tôi thật sự cực kì thống khổ, tôi thậm chí còn suy nghĩ, có phải hôm nào em thấy được tôi với cô ta lăn trên giường, em mới có thể ý thức được hai chữ ghen tuông hay không nữa.”

Hải Nhạc đánh một quyền vào trong ngực hắn: “Anh dám! Không đứng đắn! Cứ đi nghĩ mấy chuyện như vậy không thôi! Anh… Chẳng lẽ kỳ thật trong lòng anh muốn lăn lên giường với chị hai sao chứ?”

Tạ Thư Dật nâng cằm cô lên, nhìn cô cười: “Ghen à? Em yên tâm, từ khi trong lòng có em, trừ nghĩ tới em ra, không còn nghĩ tới chuyện lên giường cùng cô gái khác nữa, như vậy, em đã hài lòng chưa?”

“Ai da! Anh đi chết đi! Không để ý tới anh nữa! Lúc nào cũng nói mấy câu đáng ghét như vậy, trứng thối, lưu manh!” Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt, định đẩy Tạ Thư Dật ra.

Tạ Thư Dật ôm chặt lấy cô không buông tay, ở cô bên tai nhẹ nhàng nói: “Nhạc Nhạc, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nữa bắt buộc em đi làm chuyện em không muốn làm nữa, tôi sẽ chờ đến ngày mà em muốn tự động vào trong lòng tôi, tôi sẽ dành tất cả kiên nhẫn của mình cho em, chỉ có điều là, em không được để cho tôi chờ lâu lắm, hiểu chưa?”

“Không để ý tới anh, anh lại muốn đi đâu nữa đây?” Hải Nhạc nghe hắn nói trái tim cứ nhảy thình thịch trong lòng, người này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì a?

Tạ Thư Dật thở dài kéo cô vào trong lòng: “Nhạc Nhạc, dọa hỏng em rồi ư? Hay là, trong lòng em, vẫn còn để lại bóng ma những chuyện tôi đã làm trước kia? Tôi sẽ chờ em, tôi sẽ chờ em, chờ lâu đến đâu tôi cũng sẽ chờ em!”

Tạ Hải Nhạc tựa đầu chôn trong ngực hắn, đếm lấy tiếng tim đập của hắn.

Lăn lên giường? Cô… hình như là vẫn chưa nghĩ tới sau này sẽ cùng với hắn như vậy, kí ức đáng sợ hôm sinh nhật, vẫn còn ở lại trong trí óc của cô, cô sợ hãi, thật không rõ sao đêm nay vừa mới thổ lộ, hắn đã nói đến việc này rồi, không phải hắn…? Thật đúng là một tên trứng thối!

Bỗng nhiên, lại vang lên tiếng đập cửa, Hải Nhạc hoảng sợ, vội vàng đẩy Tạ Thư Dật ra.

“Nhất định là chị hai, anh mau đi đi!”

Tạ Thư Dật tức muốn chết, chỉ có thể hôn trộm trên mặt cô một cái liền vội vàng rời khỏi phòng Hải Nhạc, cứ như vậy đúng là bất tiện, phải mau mau giải quyết vấn đề Hải Hoan với ba mẹ cho xong xuôi, bằng không, cứ làm trộm thế này, khó chịu muốn chết.

“Đến đây.” Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật đã đi, mới yên tâm đi ra mở cửa.

“Nhạc Nhạc.” Trì Hải Hoan sầu mi khổ kiểm (buồn bã đau khổ) tiến vào.

“Làm sao vậy?” Hải Nhạc cẩn thận hỏi.

“Chị sắp phiền muốn chết đi được đây! Phiền muốn chết! Chị phát hiện đã nhiều ngày Thư Dật giống như đã lạnh nhạt với chị rồi, không có yêu thích chị như trước kia nữa! Không phải anh ấy thích người khác đấy chứ?” Trì Hải Hoan đi đến bên giường Hải Nhạc, đặt mông ngồi phịch xuống.

Hải Nhạc không biết vì sao, trái tim cứ nhảy bình bịch bình bịch, có lẽ chị hai nói bâng quơ thôi, nhưng mà, cô có cảm giác như chị hai đang nói với chính cô vậy.

“Nhưng mà, hôm nay hai người cũng còn đi chơi rất vui vẻ mà.” Hải Nhạc nói.

“Nào có chứ? Tạ Thư Dật lúc nào cũng phụng phịu! Chị nghĩ, không biết anh ấy đang có tâm sự gì đây.” Trì Hải Hoan nói, đột nhiên cô bắt lấy tay Hải Nhạc, nước mắt cũng lập tức rơi xuống, “Nhạc Nhạc, em phải giúp chị hai a, chị thật sự rất thương anh ấy, bây giờ chị cũng không thể không có anh ấy! Anh ấy cứ lúc nóng lúc lạnh như vây giờ, trong lòng chị hai thật sự rất đau khổ, rất đau khổ rất đau khổ, chị thật sự không thể không có anh ấy, chị không thể nghĩ đến chuyện nếu chị mất đi anh ấy, chị sẽ thành bộ dạng gì nữa!”

Trì Hải Hoan bất lực khóc nức nở.

Tâm tình Hải Nhạc vốn đang ngọt ngào, lập tức trở nên lạnh lẽo, làm sao bây giờ? Chị hai cũng đã lún sâu như vậy, nếu chị hai biết, kỳ thật Tạ Thư Dật không thương chị hai, mà người hắn yêu là Hải Nhạc cô, lựa chọn của hắn cũng là Hải Nhạc cô, chị hai phải làm sao bây giờ?