Hai giờ sau, Lâm Bân
lại đến nhìn Giang Thiến Nhi, cho cô uống thuốc, nhìn bên giường hai
người tựa vào nhau thật chặt, Lâm Bân cuối cùng đành đem những lời muốn
nói nuốt xuống.
Mới vừa rồi mình đi xem cô gái họ lục đó, thật ra thì cũng không phải cố ý đi qua, chẳng qua là bệnh nhân bên kia không
ngừng tới tố cáo, nói cái phòng bệnh nhân đó qua mức ồn ào, Lâm Bân cuối cùng quyết định đi nhìn một chút.
Đẩy cửa ra, bước vào bên trong Lâm bân ít dám tin vào mắt của mìn. Cái cô gái cao ngạo đó thế nhưng
đang lăn lộn trên mặt đất, nhiều tiếng khóc lóc kể lể không ngừng. Trong đầu Lâm bân lập tức lóe lên Giang Thiến Nhi ở trong lời nói Giang Triết thật sâu đè nén thống khổ.
Có lẽ đã đạt tới yêu cầu của Giang
Triết, cô cũng dã nếm qua tất cả khổ sở cùng Giang Thiến Nhi, thậm chí
so với Giang Thiến Nhi còn thống khổ hơn. Mà Giang Triết khi đó là nói
trong tức giận, không khỏi nóng nảy đưa ra trừng phạt, đầu óc mình cũng
nên rõ ràng.
Lục cha Lục mẹ vừa nhìn thấy Lâm Bân đi vào, liền hướng anh quý xuống.
" Bác sĩ, bác sĩ, van ngài, van ngài, van ngài." Mẹ của Lục Không Cách
thậm chí đã khóc ngất đi, tựa vào trên người Lục cha, lời gì cũng nói
không ra được. Nếu như cô ta thật sự là cử chỉ vô tâm, như vậy bây giờ
cũng nên được tha thứ đi?
" Tôi đi lấy thuốc." Lâm bân nói xong xoay người.
Một bên anh mở cửa, vừa lắc đầu, vừa thở dài, vốn là một cô gái xuất sắc,
ưu tú cỡ nào, lại cứ muốn tự chiu đầu vào lưới yêu một người đàn ông mà
đối với bất kì cô gái nào cũng sẽ không yêu.
Giang Thiến Nhi ở
trong bệnh viện mấy ngày, đợi chấm đỏ trên người hoàn toàn biến mất.
Thật ra thì cô đã sớm muốn xuất viện từ lâu rồi, nhưng là Giang Triết cố ý không cho.
Anh nói tất cả mọi chuyện đều có thể theo ý Giang
Thiến Nhi nhưng là chỉ riêng chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý, anh
nói không thể để cô lưu lại bất kì ảnh hưởng gì tới sức khỏe.
Những ngày kia, anh luôn coi trừng bên cạnh Giang Thiến Nhi một tấc cũng
không rời. Sợ giang Thiến Nhi sinh nhàm chán, thâm chí đem gian phòng
bệnh trang trí giống trong phòng của Giang Thiến Nhi, làm cho Lâm bân
mỗi lần vào phòng bệnh đều hô to.
" Tổ tông của tôi, tại sao lại tăng lên một vật, chẳng lẽ ngươi tính toán ở chỗ này lâu dài rồi hả?"
Giang Triết còn chưa mở miệng, Giang Thiến Nhi đã " Phun phun phun " hướng về phía hắn trừng mắt
" Lâm Bân, anh hồ ngôn loạn ngữ, phi phi phi, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị."
" Giang thiến Nhi,em dám nói anh là trẻ con, em có phải hay không chán sống?"