Edit: hochi
Xét thấy bạn học Giang Triết bản lãnh "Trêu hoa ghẹo nguyệt" thật sự quá mạnh mẽ, ví dụ như trước kia có Lục Mạt Ly*, sau này là Đỗ Hân Lệ, bây giờ lại đến Tần Trà, làm cho Giang Thiến không có chút cảm giác an toàn nào, cho nên rất giận anh, rất rất tức giận.
(*) Bạn editor trước edit là Lục Không Cách mình để thành Lục Mạt Ly
Giang Thiến tức giận, hậu quả này dĩ nhiên là rất nghiêm trọng .
Giang Triết đúng là khổ mà không nói ra được.
Thôi được, anh thừa nhận những người phụ nữ kia đúng là quấn lấy anh, nhưng đây không phải là lỗi của anh có được không?
Cũng không phải anh đi trêu chọc bọn họ.
"Còn nói không phải? Đỗ Hân Lệ đó chẳng lẽ không đúng hay sao? Còn cả Lục Mạt Ly nữa".
"Thiến Nhi, đấy là thời kỳ đặc biệt."
Bạn học Giang cau mày.
"Cái gì gọi là thời kỳ đặc biệt? Nếu không phải là anh tươi cười với người ta, người ta sẽ làm mặt dày bám theo anh sao? Hừ, anh tự luyến, tự phụ quá rồi. . . . . ."
"Đợi, đợi đã".
Giang Triết vừa nghe, hình như không đúng, vội vàng ngăn Giang Thiến vừa nói vừa đi xuống lại.
"Cái gì gọi là tự phụ quá?"
Anh có thể cho phép Thiến Nhi tức giận, nhưng dđ.lqd vấn đề nguyên tắc thì không thể phạm sai lầm.
"Hừ".
Giang Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ai biết mà biết anh và những phụ nữ đó có nắm tay này, hôn môi. . . . . ."
"Đợi, đợi đã".
Giang Triết thật sự là dở khóc dở cười.
Càng nói thêm càng không đúng.
"Thiến Nhi, không có chuyện đó đâu".
"Em không tin, anh đã từng liếc mắt đưa tình với Đỗ Hân Lệ trước mặt em".
Giang Thiến nói tới đây, hốc mắt đỏ lên.
"Em biết ngay đàn ông chẳng có người nào tốt, trong miệng nói chỉ có một mình em, xoay người, đã cùng những phụ nữ khác anh anh em em".
Ánh mắt đau xót, nước mắt đã rơi xuống.
Giang Triết vội vàng tiến lên, muốn ôm Giang Thiến vào trong ngực của mình.
Nhưng Giang Thiến lại lui về phía sau, hoàn toàn không cho Giang Triết chạm vào.
"Anh đừng qua đây".
Giang Triết nhìn bụng lớn của cô, không khỏi hít vào một hơi, vội vàng dừng lại.
Anh không dám cử động nữa, cái bụng lớn đó vừa nhìn cũng đủ dọa người, ngộ nhỡ lúc giật lùi không cẩn thận ngã một cái, khi đó ngay cả lòng anh cũng sẽ chết mất.
"Anh không di chuyển, anh không di chuyển, em đói đừng nên di chuyển".
"Em không cần anh lo".
Giang Thiến nói xong lại lui về sau một dđ.lqd bước, cũng không biết là có phải chân bước hụt không, mắt thấy cô sắp ngã xuống, Giang Triết cảm giác mình cũng đã mất hồn mất vía, lập tức nhào qua.
Cũng còn may mắn, Giang Thiến ổn định bước chân của mình, sau đó đứng ở nơi đó hung hăng trừng mắt với Giang Triết.
"Em không cần anh giả mù sa mưa, Giang Triết, em hận anh, em không muốn gặp lại anh".
"Đừng... đừng như vậy."
Giang Triết muốn tiến lên, nhưng vừa nãy bởi vì anh tiến lên mà thiếu chút nữa Thiến Nhi trượt chân, anh cũng không dám di chuyển nữa.
Nhưng là, giờ phút này trên mặt Thiến Nhi rõ ràng là bộ dạng đang tức giận.
Qua nhiều năm như vậy, tuy giữa hai người cũng có cãi nhau, nhưng tức giận đến nỗi này vẫn là lần đầu tiên.
Trước kia tuy Giang Thiến không vui, nhưng chỉ cần Giang Triết dụ dỗ một vài lời cũng hết chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay, Thiến Nhi của anh thật sự tức giận rồi.
"Được, là tại anh, là anh không tốt".
Dĩ nhiên là chẳng ai từng nghĩ tới, một người đàn ông lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), giờ phút này ở trước mặt của Giang Thiến lại giống một đứa bé tay chân luống cuống.
Đúng, anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khác.
Anh chỉ cần Thiến Nhi vui vẻ, mặt mũi của anh có là gì đâu.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại, đúng là anh sai.
Nếu từ lúc mới bắt đầu anh đã tỏ thái độ rõ ràng, những người đó cũng sẽ không đi theo anh.
Thí dụ như Đỗ Hân Lệ, chính là bởi vì anh cho cô ta hi vọng, thí dụ như Tần Trà, cũng là bởi vì anh và cô ta ra ngoài ăn cơm với nhau.
Nghĩ đến những chuyện này, đúng là áy náy, chẳng dđ.lqd trách Thiến Nhi lại tức giận.
Có thể anh cũng không biết, bất tri bất giác lại để cho những người phụ nữ kia có cơ hội ôm hy vọng.
"Được, được, được, lần sau anh sẽ viết lên người của mình người này đã lấy vợ, những người không có phận sự chớ đến gần".
"Hừ, dù thế nào cũng không tin lời của anh".
Giang Thiến nói xong, xoay người cẩn thận đi xuống.
Giang Triết mơ hồ thở dài, vừa định theo sau.
"Không cho phép qua đây, nếu không em sẽ đi tìm một người".
"Không cho phép".
Sắc mặt của Giang Triết lập tức thay đổi: "Không cho phép, ai cũng không được đi tìm".
"Cả Lý Thanh Yểu cũng không cho phép?"
Giang Thiến quay đầu, trong ánh mắt có đe dọa.
Bây giờ Giang Triết mới biết mình lại bị mắc lừa, tức thì dở khóc dở cười.
"Anh tìm người đưa em đi".
"Không cần, tự em đi".
Hừ, đừng tưởng em rời đi rồi thì cái gì anh cũng không làm được.
"Thiến Nhi".
Giang Triết nhíu chặt chân mày, trong ánh mắt chợt lóe lên đau đớn.
"Em có thể giận dỗi, nhưng ngàn vạn lần đừng dđ.lqd thương tổn tới mình có được không? Em có biết em tự thương tổn mình, lòng anh cũng đau".
"Em đâu có thương tổn mình".
Giang Thiến xoay người rời đi.
Giang Triết không còn cách nào, chỉ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tài xế, bảo bọn họ chuẩn bị xe, sau đó lại gọi điện thoại cho vệ sĩ, bảo bọn họ đi ra ngoài với Giang Thiến.
Nhưng Giang Thiến đi được nửa đường lại quay người trở lại.
Gần đây Lý Thanh Yểu cũng cực kì bận rộn, nói là đang sửa chữa phòng ốc gì đó, hình như sắp có chuyện tốt với Giang Phấn.
Mấy ngày trước vừa gọi điện thoại cho cô, nói là Giang Phấn rất bận, chuyện gì cũng không quan tâm, phiền chết đi được.
Nếu mình qua đó, cô ấy lại phải nói chuyện với mình.
Không thể làm gì khác hơn là quay trở về phòng, nằm vật xuống giường.
Ai, xem ra chỉ thể tiếp tục ngủ.
Tài xế và vệ sĩ bên ngoài đợi ở cửa ra vào một dđ.lqd lúc, đợi rất lâu rồi, cũng không thấy Giang Thiến đi ra.
Suy nghĩ một chút không đúng, vì vậy gọi điện thoại cho Giang Triết.
Đang xem tài liệu trong phòng sách Giang Triết sợ hết hồn, tài liệu rơi xuống đất cũng không biết, vội vàng chạy ra.
Sắc mặt của anh cũng thay đổi, thậm chí giọng nói có phần không ổn định.
"Xảy ra chuyện gì?"
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
"Vẫn chưa nhìn thấy cô chủ ra ngoài".
Tài xế nhìn thấy sắc mặt của Giang Triết bị dọa đến mức lui về sau một bước, nhìn vệ sĩ một cái, đánh liều nói.
Anh tận mắt nhìn thấy Thiến Nhi ra ngoài, còn nói nhất định phải đi ra ngoài.
"Các người đã đi đâu?"
"Không có, nhận được điện thoại của cậu chủ, tôi lập tức đợi ở tại cửa ra vào".
Nào dám đi đâu, ai ai cũng biết cô chủ rất quan trọng đối với cậu, cho dù là cô chủ thiếu mất một cọng lông tơ, bọn họ đều phải xách đầu đi gặp cậu chủ, ai dám lơ là sơ suất.
Ánh mắt của Giang Triết lạnh lẽo: "Còn ngẩn ra đây làm gì? Mau đi ra cổng tìm, kiểm tra tất cả Camera, dù là đào sâu ba tấc cũng phải tìm được cô chủ về".
Thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, từ trước dđ.lqd đến giờ Giang Triết đều tỉnh táo tự kiềm chế, chưa từng khẩn trương bối rối như vậy?
Anh chỉ biết sau khi anh nghe nói không thấy Giang Thiến đâu, tất cả ý thức cũng biến mất, chỉ có duy nhất ý nghĩ phải tìm được Thiến Nhi.
Vì vậy, có người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Đồ ngốc, ngu ngốc, trở lại, lái xe."
Giang Triết hung hăng dậm chân, hận không thể túm người kia lại đây, hung hăng đấm một quả.
Người nọ lập tức quay lại, sau đó nhanh chóng lên xe.
Cũng có người điều tra lại camera của biệt thự.
Rất nhanh, người của hai bên đều báo lại.
Nói là không nhìn thấy cô đi ra ngoài.
"Không có?"
Giang Triết ngẩn người một lúc, sau đó xoay người, "rầm rầm rầm" lên tầng, chạy một mạch đến cửa phòng của Giang Thiến.
Cửa phòng Giang Thiến đóng chặt, anh hít thở thật sâu, dùng sức đẩy cửa ra, chỉ thấy Thiến Nhi của anh bình yên vô sự đang ngồi trên giường, nhàm chán xem một quyển tạp chí.