Edit: hochi
Tần Trà biết Giang Triết đang gọi điện thoại cho Giang Thiến, cô ta cảm thấy không sao cả.
Cô ta biết cần có một quá trình lâu dài, quá trình này thậm chí rất gian nan, nhưng chỉ cần có hi vọng, cô ta sẽ cố gắng thử một lần, dù kết cục là đi đến đường cùng đi chăng nữa.
Đến khoảng bốn giờ, Giang Triết gọi điện thoại cho Giang Thiến.
Đầu kia rất thất vọng, thật ra thì buổi trưa lúc Giang Thiến về, Giang Triết đã hứa với cô buổi tối sẽ về.
Anh cũng hiểu Thiến Nhi cô đơn, huống hồ mấy ngày trước phần lớn thời gian anh đều ở cùng cô.
"Thiến Nhi".
Anh dịu dàng gọi.
"Ừ."
Giang Triết có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của Thiến Nhi, nhất định môi trề ra, vẻ mặt không vui.
"Thật xin lỗi, anh sẽ cố gắng về sớm".
"Không sao đâu".
Giang Thiến cố gắng cười.
Thật ra cô không vui, nguyên nhân không phải bởi vì Giang Triết làm thêm giờ mà bởi vì anh ở đấy với một cô gái khác.
Nhưng cô cũng biết mình phải tin tưởng anh trai, anh đã nói tình yêu của mình và anh là khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn sẽ không phản bội.
"Thiến Nhi, nếu không vui, cũng không cần ép mình phải cười".
Giang Triết trầm thấp nói.
Anh sao lại không biết Thiến Nhi đang nghĩ gì, làm sao lại không biết thật ra cô rất khó chịu.
"Anh hứa với em trước tám giờ nhất định sẽ về, em đợi anh nhé".
Nếu Thiến Nhi của mình không vui, vậy nhiều kiếm tiền thì có ích lợi gì đâu.
"Ừ".
Giang Thiến gật đầu một cái, sau đó lưu luyến không rời buông điện thoại xuống.
Giang Triết tắt điện thoại di động, sau đó đẩy cửa phòng họp ra, lúc đi vào biểu cảm trên mặt đã lạnh nhạt .
Cả buổi chiều, anh không nói với Tần Trà một câu nào.
Mấy ngày nay anh luôn luôn nghĩ, mình đến đây làm phải chăng đã khiến Tần Trà hiểu lầm chuyện gì đó.
Thật ra nếu đây không phải công ty cha dđ.lqd anh sáng lập, nếu không phải bởi vì không muốn tâm huyết của cha bị phí hoài, anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.
Cơm tối lại phải gọi đồ ăn ngoài, Giang Triết vội vã cho ăn xong, sau đó lại bắt đầu công việc.
"Tổng giám đốc Giang, nghỉ ngơi một chút được không?"
Phòng họp to như vậy, thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Đèn trên trần nhà chiếu xuống, đường nét của anh lại anh tuấn như vậy, làm cho bất kỳ ai cũng không thể khống chế nhịp đập của trái tim.
Giang Triết dường như không nghe thấy, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ tiếp tục công việc trên tay mình.
Tần Trà cảm thấy mất mặt, không khỏi tự giễu mà cười cười.
Bảy giờ rưỡi tối, Giang Triết dừng lại việc trong tay đúng giờ, sau đó đứng thẳng lên.
Tần Trà cũng vội vàng dừng bút lại.
Thật ra mấy ngày trước, mỗi ngày cô ta đều làm việc rất muộn, nhưng hôm nay thì khác.
Giang Triết thuận tay cầm điện thoại di động trên bàn lên, sau đó bước nhanh đi về phía trước.
Thật ra anh đã từ chối thẳng thừng rồi, không biết tại sao Tần Trà vẫn nuôi hy vọng.
Bước chân Giang Triết khá lớn, vì vậy cô ta phải tăng thêm mấy bước ngắn, sau đó mới đuổi kịp Giang Triết.
Giang Triết cũng không quay đầu lại, chỉ mở dđ.lqd ra cửa phòng họp, sau đó rẽ vào một hành lang.
Hành lang có đèn nhưng không được bật lên.
Anh không khỏi hơi nhíu mày lại.
Cả công ty giờ này lại chìm trong bóng tối.
"Có chuyện gì thế này?"
Trong bóng tối vang lên giọng trong trẻo lạnh lùng của anh.
"Lúc chập tối, tất cả đèn trên đường đều xảy vấn đề."
Tần trà vội vàng nhỏ giọng giải thích.
"Đèn dự phòng đâu?"
Giọng của Giang Triết hơi trầm trầm.
"Cái đó. . . . . . Cái đó tôi cũng không rõ".
"Cái gì gọi là không rõ?"
Giọng Giang Triết lạnh buốt.
"Lúc cần đèn dự phòng mới nhớ mang ra sao? Tần Trà, bình thường cô quản lý công ty thế nào? Nếu việc này xảy ra buổi tối lúc làm thêm giờ vậy phải làm sao?"
Tần Trà cúi đầu, không nói tiếng nào.
Không giãi bày, một câu cũng không thể giải thích, bởi vì nguyên nhân gì, giải thích như thế nào.
Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, đột nhiên cảm thấy đứng ở đây nói những chuyện này với Tần Trà cũng không có gì hay.
Vì vậy lấy điện thoại di động ra, cũng may trên di động của anh có đèn dự phòng.
Gặp phải tình huống thế này, cho dù anh không ưa Tần Trà, giờ phút này cũng phải có một ít phong độ.
Vì vậy, hơi lui điện thoại di động soi về phía sau.
Tần trà không nghĩ tới trên điện thoại Giang Triết lại có cái này, nhưng mặt cô ta không biến sắc đi theo Giang Triết.
Hai người cùng nhau đi đến trước thang máy, Giang dđ.lqd Triết bấm nút của thang máy, nhưng lại phát hiện nó không hề hoạt động.
Giang Triết nghiêng đầu nhìn Tần Trà, trên mặt lạnh lẽo.
Trong lòng Tần Trà nổi lên một trận hoảng sợ, chẳng lẽ anh nhìn thấu rồi.
Vội vàng quay lưng lại, gọi điện thoại.
Giọng nói của cô ta hết sức nghiêm nghị, quở trách đầu dây bên kia, cuối cùng thốt lên một câu: "Cái gì, anh khóa thang máy lại rồi? Khóa làm cái gì? Anh đã đi đâu? Lập tức trở về, ngay tức khắc".
Để điện thoại di động xuống, xoay người, nói xin lỗi với Giang Triết.
"Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi, trong nhà nhân viên kỹ thuật có một số chuyện, cho nên khóa thang máy lại rồi. Thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi".