Giang Triết tay cầm muỗng khẽ run, không nghĩ tới Giang Thiến Nhi cũng có ý nghĩ giống như mình.
Thì ra là, mình và cô thật nên ở chung một chỗ, nếu như không có cái quan hệ máu mủ chết tiệt kia.
Giang Thiến Nhi có thể cũng nghĩ đến điểm này, ánh mắt cô chán nản rũ xuống.
" Nhất định sẽ, trước tiên lấp đầy bụng đã rồi hãy nói, có được hay không?" Giang Triết ôn nhu nói.
Giang Thiến Nhi sống mũi đau xót, cô biết đây là Giang Triết đang an ủi cô mà thôi. Thật ra thì sự thật tàn khốc đã bày ra trước mắt, cô cùng anh
cuối cùng cũng sẽ tiến vào hai thế giới bất đồng, sau đó không can thiệp chuyện của nhau.
Điện thoại di động tại lúc này vang lên, thời
điểm tiếng chuông điện thoại đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng,
hai người giật nảy mình, Giang Thiến Nhi còn không có kịp phản ứng.
Giang Triết ở trong lòng thở dài một hơi, cảm tạ người gọi cú điện thoại này, rốt cuộc để Giang Thiến Nhi không còn khổ sở nữa.
Nhìn cô bộ dáng mờ mịt của cô, anh mỉm cười nhắc nhở.
" Là của em."
" Đúng vậy a, nhưng là em không dậy nổi, điện thoại di động ở nơi nào rồi."
Giang Thiến Nhi buồn rầu nói, thật ra cô muốn nói cho anh biết, chỉ cần nghĩ
tới cô và anh sẽ trở thành hai gia đình khác nhau, trong lòng lại đau
đớn.
Giang Triết cầm lấy túi xách của Giang Thiến Nhi ở trên tủ đầu giường, đó là A Đức mang tới.
" Thế nào? Có phải hay không còn khó chịu? Điện thoại di động ngay bên trong túi xách đấy."
" Anh, em mới không phải là bà già si ngốc."
Giang Thiến Nhi cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, hướng về phía Giang Triết le lưỡi một cái.
" Khụ, khụ, ý em muốn nói là anh đã già rồi có phải hay không?" Giang Triết có chút không vui nói.
" Nào có a, đấy là tự anh nói thôi."
Giang Thiến Nhi vừa cười vừa lấy điện thoại di động ra.
Nguyên lai là những bạn học buổi trưa cùng cô đi ăn cơm, bên kia mọi người nói không yên lòng cho nên muốn đến thăm cô một chút.
" Các cậu là muốn tới nhìn anh tớ chứ gì? Có phải là vì anh tớ anh tuấn,
tiêu sái nhiều tiền không? Vẫn là suy nghĩ muốn trở thành chị dâu tớ có
phải không?"
Giang Thiến Nhi giả bộ lớn tiếng cười, chỉ có mình cô biết, phía sau tiếng cười là cả sự đau đớn.
Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, tựa hồ chính mình nghe được lời nói đó có
chút không vui vẻ, nhưng là anh không muốn thừa nhận mình không vui là
bởi vì Giang Thiến Nhi như vậy không thèm để ý chút nào.
Lại hàn
huyên mấy câu, mãi cho đến khi Giang Triết gõ chén một cái, bên trong là nồng đậm cảnh cáo, Giang Thiến Nhi mới ngượng ngùng để điện thoại di
động xuống.
" Anh, bạn học của em nói tới đây thăm em."
" Tốt " Chỉ cần Giang Thiến Nhi vui vẻ, cái gì cũng tốt.