Edit: hochi
Tần Trà chỉ cảm thấy một khắc kia lòng mình như bị sấm rền đánh trúng.
Trong nháy mắt, cô ta đứng đực tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời.
Thật ra từ trước đến giờ cô ta vốn thông minh, suy nghĩ của cô ta cũng nhanh nhạy, không thì từ nhỏ đến lớn làm sao có thể sánh bước với Giang Triết được.
Nhưng đối mặt với nụ cười ngây thơ như vậy của Giang Thiến, cô ta phát hiện lời gì cũng không nói ra được.
Giang Triết vậy mà cũng không bênh vực, chỉ tiến lên đỡ Giang Thiến ngồi xuống.
"Sao lại đưa tới nữa rồi? Có mệt không?"
Mặc dù là trách cứ, nhưng là trong giọng điệu kia lại là ngọt ngào.
Tần Trà cảm giác mạch suy nghĩ của mình đã dần dần trở lại, sau đó cố gắng mỉm cười.
"À, thật sao? Ha ha, thật ra tôi cũng chỉ nói đùa một chút mà thôi, tôi đã gọi đồ ăn ngoài rồi".
Không có người để ý tới cô ta.
Hai người kia đang đầu tựa đầu, sau đó tình nồng ý mật nhìn thức ăn Giang Thiến mang đến.
"Là cái này à?"
"Vâng, không phải anh thích ăn sao?"
"Là em thích ăn ư?"
"Em sao? Anh trai, làm sao em lại quên phần của em chứ?"
Tần Trà chậm rãi từng bước từng bước đi ra ngoài, cảm giác này giống như bị người ta dội một chậu nước từ trên đầu dđ.lqđ đến chân, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, quả thật làm cho người ta không thể hô hấp.
Cô gần như là từng bước từng bước di chuyển ra ngoài cửa phòng họp, sau đó dựa vào cửa.
Cô muốn rống lên khóc một trận, nhưng môi của cô khẽ run, hàm răng cắn thật chặt môi, cho đến khi nếm được mùi tanh.
Khu vực này tuy bởi vì mệnh lệnh của cô có rất ít người qua lại, nhưng cô cũng không thể đứng ở đây.
Cô gần như phải dùng toàn lực mới đẩy được cửa phòng bên cạnh ra, sau đó dùng sức đóng lại, ngã ngồi trên mặt đất.
Cô hung hăng đấm một đấm xuống sàn.
Đáng ghét, hiệu quả cách âm của gian phòng này tại sao lại kém đến thế, cô tựa vào cửa, lại có thể nghe được rõ ràng từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng cười của hai người.
Giang Thiến, Giang Thiến.
Một khắc đó, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình bị căm phẫn lấp đầy, như một loại tức giận thật sự sẽ phun ra.
Nếu như nói lúc đầu cô vẫn có dđ.lqđ thể chịu được, thì bây giờ cô phát hiện mình đã không thể nào nhịn được nữa.
(Ai, cô gái đáng thương, tại sao tự chui đầu vào lưới, chẳng lẽ không biết cho dù chỉ là một chút tình cảm thôi cô cũng vĩnh viễn không bao giờ có được sao)
Tần Trà cơm nước xong, ở lại trong phòng làm việc một lúc, chờ một lúc, ước chừng Giang Thiến đã về, chỉ có Giang Triết ở đây, nhưng anh đã bắt đầu công việc.
Tần Trà vội vàng chạy tới bên cạnh Giang Triết.
"Tổng giám đốc Giang, xin lỗi, thật ngại".
"Không sao".
Giọng nói lạnh nhạt, không mang bất kỳ tia tình cảm nào.
Tần Trà có cảm giác trong lòng mình đau xót, trước mắt cô hiện lên biểu hiện của Giang Triết lúc Giang Thiến đi vào.
Phải nói vẻ ngoài của mình so với Giang Thiến cũng đẹp không kém, năng lực của mình so với Giang Thiến còn xuất sắc hơn.
Tại sao cô ta có thể được ở bên cạnh người đàn ông ưu tú mà mình yêu, tại sao mình không chiếm được?
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại bắt đầu bực mình, tay bất giác dùng lực.
Giang Triết cảm thấy khác thường, nhưng dd.lqd anh chỉ dừng bút lại một chút, sau đó lại tiếp tục vẽ.
"Tổng giám đốc Giang".
Tần Trà cắn môi mình một chút, cảm giác lửa trong lòng cháy hừng hực.
Giang Triết có vẻ không có nghe thấy, chỉ hết sức chuyên chú làm việc trong tay.
"Tổng giám đốc Giang".
Rốt cuộc Tần Trà không nhịn được nữa.
Hôm nay cô phải nói rõ tâm ý của mình, cô sợ nếu mình không nói ra vẫn giấu ở trong lòng, mình sẽ phát điên mất.
Lúc này Giang Triết mới ngẩng đầu lên, anh khẽ nhướng mày một cái, sau đó nhìn cô.
"Tổng giám đốc Giang, tôi...".
Nên nói thế nào đây, phải làm sao mới có thể tranh thủ sự đồng tình của anh?
Giang Triết nhìn một chút, nhưng trên dd.lqd mặt lại không biến sắc, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Tổng giám đốc Giang, tối nay phiền ngài ở lại tăng ca với tôi".
Đúng rồi, buổi tối để anh ở lại đây, sau đó trong khung cảnh tối tăm mới có thể làm một vài chuyện.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi âm thầm đắc ý.
"Tổng giám đốc Lãnh bên kia gọi điện thoại tới đây, nói là hi vọng chúng ta có thể sớm giao hàng".
Đây cũng là sự thật, có điều cách thời gian giao hàng còn hơn mười ngày.
"À, thật xin lỗi, tôi quên, tổng giám đốc Giang còn phải về với cô Giang, không sao, không sao, một mình tôi cũng được".
Giang Triết khẽ trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Tôi biết rồi, tối hôm nay tôi ở lại".
Một giây đó, Tần Trà rất muốn hét to lên, trong giây phút đó tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, mình thật sự quá thông minh, đúng không? Nếu không lạt mềm buộc chặt như thế, làm sao có thể khiến Giang Triết đồng ý được.
Giang Triết dường như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên trên mặt Tần Trà, chỉ với tay cầm lấy điện thoại xem thời gian, sau đó khẽ nhíu mày một cái lại để xuống.