"Nhưng, anh có biết đó em là đùa với anh."
Nước mắt Giang Thiến cứ như vậy lộp độp rơi xuống.
"Đứa ngốc, anh biết rõ, em vừa nói rồi."
Giang Triết khẽ cười, sau đó dùng tay nâng cằm Giang Thiến lên.
Tay của cô khẽ run, tấm băng keo cá nhân thiếu chút nữa dán sai vị trí.
Giờ phút này, trên gương mặt của cô mấy giọt nước mắt trong suốt trên má, như bộ dáng hoa lê đái vũ, nhìn qua mê hoặc người như thế.
Trong lòng Giang Triết cảm động thật sâu, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác như đào núi lấp biển hướng tới mình.
Thật ra thì, bởi vì chuyện mấy ngày trước, Giang Triết vẫn không nỡ ngủ, mỗi đêm Giang Thiến cũng sẽ tỉnh vài lần.
Anh ban ngày tương đối bận rộn, vừa phải nhìn Giang Thiến, lại bận chuyện của công ty, cho nên căn bản cũng không có thời gian có thể tĩnh tâm lại.
"Anh."
Giang Thiến vừa ngẩng đầu, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt của Giang Triết, ánh mắt kia đỏ rực không che dấu, dường như còn kém viết lên mấy chữ "Anh muốn ăn em".
Ánh mắt Giang Triết ngày càng mờ, sau đó còn không có đợi Giang Thiến xoay người, anh liền đứng lên, lôi Giang Thiến đi lên lầu.
Nếu như đổi lại là trước kia, anh nhất định là bế Giang Thiến lên, nhưng hiện tại bụng Giang Thiến đã rất lớn, anh lại không dám làm chuyện nguy hiểm như vậy.
"Anh."
Giang Thiến nhẹ giọng xấu hổ mà kêu một tiếng.
Làm sao không đoán ra Giang Triết muốn làm gì.
Giang Triết cũng không nói chuyện, chỉ là đem Giang Thiến kéo vào trong phòng, sau đó"Phanh" một cái cửa phòng lại.
"Anh."
Giang Thiến đỏ mặt.
Giang Triết không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng đem Giang Thiến thả ở trên giường.
Động tác của anh vô cùng nhẹ, chỉ sợ đụng phải bụng của cô.
Thật ra thì, chuyện buổi trưa vẫn làm cho anh hối hận.
Sau anh lại suy nghĩ kỹ một chút, thật ra bởi vì tính tình Tần Trà hoạt bát sáng sủa như vậy mình là chưa từng có gặp qua nên mới cười như vậy.
Bởi vì cái này, cho nên mình mới cùng cô ấy hào hứng bừng bừng nói chuyện phiếm thôi.
Mặc dù như vậy, anh cũng không thể tha thứ cho mình.
Anh và Giang Thiến thật không dễ dàng mới đi được với nhau, trung gian đi qua nhiều khổ sở như vậy, cho tới đến bây giờ nhớ lại vẫn đau lòng.
Cho nên dù là tính tình cô bé kia tốt như thế nào, hôm nay mình không nên làm như vậy.
Cho nên, khi Giang Thiến nói như vậy, mình thật sự sợ hết hồn.
Đúng, mình quả thật là làm việc trái với lương tâm, cho nên mới nghĩ tới làm canh cá nướng cho Thiến Nhi.
Trên giường Giang Thiến mở một đôi mắt to nhìn anh.
Giang Triết từ trên cao nhìn xuống cô, khóe miệng khó có thể che giấu nụ cười.
"Anh."
Đáy lòng Giang Triết khẽ run lên, âm thanh như vậy mang theo một chút sợ hãi, lại mang theo một chút chờ mong.
"Thiến Nhi."
Anh cúi người xuống, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua trên mặt trơn bóng của Giang Thiến.
"Anh đảm bảo sẽ nhẹ nhàng."
Âm thanh trầm thấp mang theo một chút mê hoặc, làm cho người ta bất giác trầm mê.
Giang Thiến quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Giang Triết hoàn toàn hiểu ý của cô, anh vươn tay, sờ chốt mở rèm cửa sổ, nhẹ nhàng nhấn một cái, bên trong tối đen.
Bốn phía yên tĩnh, thậm chí ngay cả dưới lầu cũng không phát ra âm thanh.
Thế nhưng nghe được nhịp tim đập mạnh của hai người, mỗi một cái đều có lực như thế.
"Anh."
Giang Triết đè xuống công tắc đầu giường, ánh đèn màu cam chiếu từng góc trong phòng.
Nhìn như vậy, ngược lại thật sự có chút cảm giác buổi tối.
"Em không muốn ngủ."
Người trên giường lo lắng vặn vẹo thân mình, ngượng ngùng nói.
Trong lòng đối với chuyện sắp xảy ra mơ hồ có chút lo lắng, lại có chút mong đợi.
"Anh muốn ngủ."
Giang Triết khẽ cười, đem quần áo trên người cởi ra, liền nằm vật xuống bên cạnh Giang Thiến.
Đem cái chăn mỏng kéo tới trên hai người.
Anh dính sát sau lưng Giang Thiến, chỉ cảm thấy lửa cháy bên trong thân thể.
Một bàn tay cũng dò xét (lược bỏ mấy trăm chữ ).
Thân thể Giang Thiến khẽ run ( ở đây lược bỏ mấy trăm chữ. Hài hòa, em yêu anh )
Cả người Giang Thiến đã muốn choáng váng, chỉ biết toàn thân mình bị một luồng sóng đánh tới ( ở đây lược bỏ mấy trăm chữ )——
( ở đây lược bỏ. )——
Kích tình qua đi, chỉ có tiếng hai người thở dốc.
Giang Triết thật lâu không muốn ra ngoài, chỉ là nhẹ giọng nỉ non.
"Thiến Nhi, em thật đẹp, thật đẹp."
Mặc dù trên người hai người đã đầy mồ hôi hột, nhưng hai tay Giang Triết còn là ôm thật chặt Giang Triết.
Anh hôn sống lưng của cô, da thịt tản ra mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta không muốn buông tay.
Sau đó mãi cho đến bụng Giang Thiến truyền đến âm thanh "Ục ục", lúc này hai người mới nhìn nhau cười.
"Anh có lỗi."
Giang Triết nhẹ nói, "Khiến một phụ nữ có thai vận động dữ dội."
Giang Thiến sững sờ, sau đó che miệng cười.
"Anh, anh có tiến bộ, cũng học được nói giỡn."
"Thật sao?"
Giang Triết không chút để ý nói, hết sức khống chế trong đầu không nhảy ra lời nói của một người khác.