"Nói như vậy, tôi và cô đồng bệnh tương liên rồi."
Giang Triết khẽ cười, ngay cả mình cũng không ý thức được thời điểm mình nói ra những lời này có chứa một chút mập mờ.
Sắc mặt Tần Trà hơi đỏ lên, nhưng trong nháy mắt khôi phục tự nhiên.
"Làm sao có thể? Tổng giám đốc Giang quản lý một công ty lớn như vậy, mà công ty tôi chỉ là công ty nhỏ."
Giang Triết khẽ lắc đầu.
"Làm sao có thể là công ty nhỏ, chính là tôi biết qua thực lực của công ty cô."
" Uhm,Tổng giám đốc Giang nói đùa."
Cái mũi xinh xắn Tần Trà hơi nhíu lại với nhau, sau đó con mắt khẽ di chuyển.
"Oh, tôi biết rồi, thì ra tổng giám đốc Giang đang khen chính mình, dù sao đó cũng là công ty của anh."
"Không có, không có."
Giang Triết liên tục xua tay.
Tin tức này thật sự là quá kinh người, mặc dù ngày hôm qua mình có chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận.
Nghĩ lại mình cũng không phải người bình thường, thời điểm đối mặt tin tức như thế, vẫn thật sự kinh ngạc, nếu người bình thường biết, biểu hiện sẽ như thế nào.
"Đúng rồi, tổng giám đốc Giang, hôm nay tôi tới đây là muốn đem tài khoản công ty cho anh xem một chút, còn có bởi vì lợi nhuận công ty không ngừng tăng, mấy năm nay tài sản của anh đã vĩ đại rồi, có lẽ tổng giám đốc Giang không quan tâm số tiền này, nhưng là tốt xấu hay là xem qua một chút."
Tần Trà nói xong, liền lấy từ trong túi của mình ra một quyển giấy tờ .
"Đây đã sửa sang lại, phần trên là lợi nhuận hàng năm, còn có tài sản của ah tổng giám đốc Giang."
Giang Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giấy tờ.
Thật ra, tuy Tần Trà nói là công ty nhỏ, tuyệt đối không phải công ty nhỏ, nếu không, Giang Triết cũng sẽ không hợp tác với cô, mặc dù lúc trước là Tần Trà tìm tới cửa .
Thời điểm nhìn thấy những giấy tờ kia, anh vẫn là ngạc nhiên, ngẩng đầu, nhìn Tần Trà, người đang hướng về phía anh cười khẽ.
"Như thế nào? Tổng giám đốc Giang không vừa lòng với kết quả như vậy sao?"
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Mặc dù không có cách nào so sánh với Minh Đế, nhưng so với chính mình tưởng tượng hơn nhiều lắm.
"Hẳn là tôi nên cám ơn cô?"
Giang Triết đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Tần Trà.
Tần Trà chỉ là cười, sau đó vươn tay.
Giang Triết nhẹ nhàng nắm tay Tần Trà.
Ngoại trừ Giang Thiến đây là lần đầu tiên ở bên ngoài anh nắm tay một cô gái —
Khác với tay của Giang Thiến, tay của Tần Trà thế nhưng hơi có chút thô ráp.
Trong mắt Giang Triết thoáng qua một chút nghi ngờ.
Có lẽ biết là trong lòng anh suy nghĩ cái gì, Tần Trà hướng về phía anh nghịch ngợm cười.
"Có phải không giống như tay phụ nữ phải không?"
Giang Triết không nói lời nào, anh tự nhiên nói không nên lời.
Mặc dù đã từng hợp tác với nhau, nhưng tay cô thật ra chưa từng có chú ý tới.
"Tôi chơi đua xe."
Tần Trà nghiêng đầu nói.
Lúc đó, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cửa sổ hắt vào, ánh sáng mặt trời màu vàng vừa vặn hắt lên trên tóc Tần Trà, tạo thành vầng sáng đẹp mắt.
Một khắc kia, Giang Triết thậm chí có một chút thất thần.
"Anh nhất định nhìn không ra đi."
Tần Trà đắc ý cười.
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên.
Nếu không phải Tần Trà nói toạc ra, quả thật anh cũng không nghĩ ra, người trước mắt này xinh xắn lanh lợi, thật không ngờ thế nhưng chơi đua xe.
Tần Trà nhìn lên nhìn xuống đánh giá Giang Triết một chút.
"Tổng giám đốc Giang, ngươi bình thường khẳng định không chơi cái này, tôi cho anh biết, đây chính là một chuyện kích thích. Thời điểm trong lòng tôi có chuyện gì, sẽ đi chơi vài vòng, mỗi khi như vậy, sẽ đem tất cả phiền não quên đi toàn bộ."
Tần Trà hoa chân múa tay vui sướng, trên mặt là hoa mỹ sinh động.
Cảm xúc Giang Triết không khỏi chuyển biến tốt đẹp, kia hẳn là một cái rất kích thích người đi.
"Ở đó tốc độ ở bên trong, tất cả lực chú ý của anh đều ở phía trên kia rồi, chờ thời điểm lắng xuống, anh sẽ liền phát hiện, a, thật sự sảng khoái, toàn thân thoải mái."
Tần Trà nói liên tục mang khoa tay múa chân, ngay cả ánh mắt đều phát sáng rạng rỡ.
"Theo như cô nói như vậy, đúng là có hương vị."
Người trước trước mắt này, thiếu chút nữa sẽ nhảy lên trên bàn .
"Đó là tất nhiên."
Tần Trà nói xong, cầm lấy cà phê uống một hơi cạn sạch.
Giang Triết buồn cười.
Chưa từng có nhìn thấy một cô gái nào uống cà phê như vậy.Chờ uống xong, Tần Trà còn liếm môi một cái.
"Ừ, hôm nay cà phê của tổng giám đốc Giang so với trước kia uống ngon hơn rất nhiều, tôi đoán chừng nguyên nhân là biết hôm nay tôi đưa tiền tới."
Giang Triết cười khẽ: "Đúng vậy, đúng vậy, cho nên lần sau cô đến gặp tôi, tốt nhất mang tiền."
"Không công bằng, rõ ràng là tiền của anh nhiều hơn, dựa vào cái gì còn muốn tôi tặng cho anh."
Tần Trà oa oa kêu to, " Chỉ là, tổng giám đốc Giang, thì ra anh cũng biết nói chuyện cười."
Tần Trà giống như là phát hiện vùng đất mới.
Giang Triết không nói gì, chỉ là trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ngay cả mình cũng không có phát hiện kể từ sau khi Tần Trà sau khi, tâm tình của mình hình như luôn luôn rất tốt.