Không trách được lần đầu tiên gặp, cái cô gái Tần Trà kia dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, nhưng lập tức sảng khoái đồng ý .
Sau nhiều lần, anh đều tiếp xúc qua Tần Trà, cô bé này là ánh mặt trời quang đãng, mỗi lần giao dự án cho bọn họ thiết kế đều xuất sắc.
Khi đó mình cũng không phải là không có nghĩ tới, nhưng sau khi nghĩ lại mình muốn là kết quả, đối với quá trình đó là một chuyện không sao cả.
Thật không ngờ, thật không có nghĩ đến, đó là công ty của cha, thế mà sau nhiều năm như vậy mình mới biết được.
Âm thanh máy fax nhắc nhở Giang Triết đang trầm tư.
Giang Triết đi tới, nhìn từng tờ tư liệu một, quả nhiên là hết sức quan trọng .
Cũng chỉ có vào lúc này, sắc mặt của anh mới hơi bình tĩnh, nhưng ở trong lòng tự nói với mình, mình đúng là vẫn còn dùng lực lượng của cha.
Đến lúc chạng vạng, toàn bộ thành phố A đều đã biết tin Đỗ thị phá sản, mà nghe nói cái tổng giám đốc xinh đẹp kia từ sau khi biết tin tức này, cũng chưa từng xuất hiện.
Dù là như thế, Giang Triết vẫn cảm thấy tiện nghi cho Đỗ Hân Lệ, Thiến Nhi của anh bị vũ nhục, mà Đỗ Hân Lệ mặt vẫn còn là mặt, mũi là mũi, chuyện gì cũng không có.
Như vậy một ngụm ác khí vẫn nghẹn trong lồng ngực của anh.
Điện thoại di động lại vang lên, là số của Tần thúc thúc.
"Tổng giám đốc Giang, cẩn thận chó điên cắn người."
Không có quá nhiều lời nói, ông ta liền cúp điện thoại.
Khóe miệng Giang triết khẽ giơ lên, người này ngược lại cùng mình hoàn toàn giống nhau, một câu nói có thể nói đúng tử huyệt.
Suy nghĩ một chút, gọi điện thoại tới biệt thự, tỉ mỉ dặn dò, suy nghĩ vẫn là không yên lòng, vừa đúng lúc thời gian cũng đã muộn, vì vậy tính toán trở về.
Xe vừa mới ra khỏi gara, bỗng một người vọt ra chắn ngang xe.
May mắn tài xế của Giang Triết giỏi, vội vàng đánh tay lái, chân lại giẫm phanh, cho dù là như thế, sắc mặt của anh ta cũng sợ tới mức trắng xanh, lập tức quay đầu nhìn Giang Triết.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì hay không?"
Giọng điệu của anh ta tương đối khẩn trương, giọng nói run nhè nhẹ.
Giang Triết khoát tay, sau đó nhìn người trước mắt kia.
Mặc dù vừa rồi động tác người kia lao tới cực nhanh, nhưng anh vẫn là thấy rõ ràng, đó là một người phụ nữ.
Giờ phút này thời điểm xe dừng lại, anh đã hoàn toàn thấy rõ ràng, người trước mắt này không phải là người bên ngoài nói không tìm thấy, quản lí Đỗ sao?
Giang Triết không khỏi cười lạnh thành tiếng, ánh mắt thậm chí không dừng lại trên người Đỗ Hân Lệ một chút, chỉ là hướng về người bên cạnh nói: "Nghĩ cách ném đi."
Đối với người này, anh không có hứng thú gặp mặt, anh sợ mình vừa nhìn thấy người này, sẽ không khống chế được bóp chết cô ta.
Tài xế khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Hân Lệ.
Ngay lúc Đỗ Hân Lệ chuẩn bị đứng dậy, tài xế hung hăng giẫm chân ga, chiếc xe lập tức đi ra ngoài.
Giang Triết nhìn kính chiếu hậu, chỉ nhìn thấy Đỗ Hân Lệ ở bên kia không ngừng giơ chân.
Trở lại biệt thự, Giang Thiến liền tiến lên đón.
"Anh, đã trở lại."
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên cô đối mặt với Giang Triết lộ ra tươi cười.
Tất cả phiền não trong một khắc kia toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, thân thể lập tức thoải mái rất nhiều.
Đêm nay, Giang Triết không giống thường ngày trở về thư phòng, chỉ là ngồi trên giường, cùng Giang Thiến câu được câu không nói chuyện phiếm, mãi cho đến Giang Thiến nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Giang Triết lại chậm chạp không có ngủ , chuyện lần này, anh chỉ có thể nói mình cực kỳ may mắn, anh không thể đảm bảo lần sau xuất hiện chuyện như vậy mình sẽ có vận khí tốt như thế.
Anh vươn tay, để tay trên bụng Giang Thiến.
Hông của cô đã quá rộng, không phải mình có thể bế, cho nên, anh đã có thói quen mỗi đêm để tay trên bụng Thiến Nhi, bởi vì nơi đó chứa bảo bối của anh và cô.
Ngày hôm sau thức dậy, lại là một ngày thời tiết tốt.
Tâm tình Giang Triết cũng tốt, tạm biệt Giang Thiến, đi tới công ty.
Anh thật không ngờ Đỗ Hân lệ vẫn còn đang ở chỗ ngày hôm qua chờ anh.
Anh nghĩ nghĩ, rốt cuộc xuống xe, đứng ở trước mặt Đỗ Hân Lệ.
Giờ phút này Đỗ Hân Lệ cũng sớm đã không có cao quý hào phóng ban đầu, cả người hồn bay phách lạc.
Vừa nhìn thấy Giang Triết đi ra, cô ta"Bùm" một cái liền quỳ gối trước mặt Giang Triết.
Đối với kết cục ngày hôm nay như vậy cô ta không có đoán trước, cô ta cho là mình làm như vậy là không chê vào đâu được, lúc trước là bởi vì sợ chuyện bại lộ, cho nên, cô ta mới có thể cho thủ hạ trên đường đi tùy tiện tìm một người.
Mãi cho đến ngày hôm qua thời điểm xảy ra chuyện, cô ta còn không có nghĩ đến chính mình đến rốt cuộc đã bước sai ở đâu.
Nhưng, cô ta cũng biết dù sao cũng là bởi vì chuyện của Giang Thiến mới để cho chính mình đi tới bước như vậy, cô ta biết Giang Triết lợi hại, nếu biết chuyện này sẽ bị Giang Triết biết, như vậy đánh chết cô ta cũng sẽ không làm như vậy.