Giang Thiến cùng người như vậy so sức lực, căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.
Cuối cùng đầu óc Giang Thiến cũng tỉnh táo lại, tay của cô giơ được một nửa vội vàng rụt lại, sau đó nghĩ nên gọi điện thoại cho Giang Triết.
Chỉ là, người kia rõ ràng là muốn gây khó dễ cho cô, điện thoại vừa mới lấy ra , liền bị người phụ nữ kia đoạt lại, hung hăng dẫm đạp ở dưới chân.
"Cô còn dám tìm người tới giúp một tay sao? Thật là ghê tởm. Hôm nay nếu tôi không giáo huấn cô một trận, xả giận cho những người kia, tôi không mang họ Ngô."
Người kia nói xong, liền xắn ống tay áo của mình lên, chuẩn bị giơ tay muốn đánh người.
Hai bên má Giang Thiến đều ửng hồng, in dấu bàn tay, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Bốn phía không có người quen biết, giờ phút này cô coi như mình có trăm cái miệng cũng không nói lại được. Nếu như không phải vì Bảo Bảo trong bụng, nhất định cô sẽ liều mạng với những người này. Nhưng mà, hiện tại cô có bị thương cũng không thể để cho Bảo Bảo của cô có chuyện gì được.
Không thể để cho những người đó đụng đến bụng mình được.
Cô bắt lấy cánh tay đang hướng về phía mình cắn một phát.
Giang Thiến lúc này cũng hoàn toàn liều mạng, nếu như không có người đi báo tin, nhóm người vệ sĩ kia căn bản sẽ không biết mà tới. Còn bên cạnh cô lúc này, không có một ai quen biết, muốn báo tin đơn giản giống như nằm mơ. Vì vậy, một phát này cắn xuống cũng có chút mạnh, cô còn ngửi thấy mùi tanh.
Giang Thiến cảm thấy trong bụng trào một trận buồn nôn, vội vàng quay đầu đi, cố gắng nhìn xuống cảm giác nôn mửa.
Người phụ nữ kia gào lên giống như heo bị giết, bỗng cô ta vọt tới.
"Đồ hèn hạ này, cô cái đồ ghê tởm này, cái đồ không biết xấu hổ, cô trộm đồ của người khác còn dám tới cắn tôi." Vì vậy, thân thể cao lớn cứ thế vọt tới trước mặt cô, bên cạnh không còn chỗ để núp.
Cuối cùng, vì mỗi ngày đi dạo trên đường dành cho người đi bộ nên vẫn có cái tốt, thân thủ Giang Thiến cũng linh hoạt hơn, đuôi mắt cô bắt được một người bên cạnh, dùng sức kéo người đó xuống, sau đó núp sau lưng họ.
Người phụ nữ cao lớn kia không kịp hãm kịp chân, một đầu ngã nhào tới.
Cái người vô tình trở thành bia đỡ đạn kia cũng không ngờ đến, vì thế, hai người liền nhào tới trên mặt đất. Vốn là đám người vây quanh một chỗ không có khe hở, lúc này tựa như quân bài Domino, liên hoàn ngã xuống.
Giang Triết chạy như điên trên đường, tốc độ xe không biết là bao nhiêu. Dọc đường đi không biết anh đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.
Thời điểm vừa ngồi lên xe, anh nghĩ, lần này bất luận như thế nào anh cũng phải thuyết phục Thiến Nhi bắt đầu từ ngày mai không được đi dạo phố nữa, anh muốn, Thiến Nhi phải nghe lời anh, bởi vì chỉ cần cô ở đâu, anh vĩnh viễn cũng không thể yên tâm.
Chỉ cần nghĩ tới cô mang cái bụng bầu lớn, chen chúc trong dòng người đông đúc kia, tim của anh đã muốn rớt ra ngoài rồi.
Anh thậm chí hận không thể làm thịt đám người vệ sĩ kia, mỗi ngày anh đều ngàn dặn vạn dò không biết chán, kết quả nói cái gì cũng đều vô ích.
Càng về sau, trong đầu anh đã không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, anh chỉ biết
hung hăng đạp cần ga, hoặc là hung hãn phanh xe lại để tránh những người qua đường.
Khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo, khớp xương ân thầm dùng sức trở nên trắng bệch.
Đoạn đường này đi qua như bão táp, tựa như không tốn mất bao nhiêu thời gian, nhưng mà, anh lại cảm thấy đã trôi qua cả thế kỷ vậy, rất dài.... ...
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe đưa đón Thiến Nhi, đó là do chính cô lựa chọn, còn không chút khoa trương nói trong tất cả xe, chiếc xe cô chọn là cái tốt nhất.
Biển số xe là anh chọn, biển số trên những chiếc xe của họ đều giống nhau, cùng một dãy số, đó là ngày sinh của Giang Thiến, chỉ khác nhau ở chữ cái đầu.
Giờ phút này, chiếc xe đỗ ở phía kia, dưới ánh mặt trời lại phát ra tia sáng chói chang như vậy.
Giang Triết hung hăng đạp thắng xe, thậm chí, xe còn chưa dừng hẳn anh đã vội vã mở cửa chạy tới. Anh biết sẽ có người đi theo sau anh, tự nhiên sẽ có người thay anh làm những chuyện vụn vặt này.
Một đường đuổi theo, cũng không nhìn thấy một tên vệ sĩ nào, càng không nhìn thấy Thiến Nhi. Xa xa nhìn thấy phía trước có đám người vây quanh, rất đông người. Mà mỗi người đều rất kích động, đang huơ tay múa chân nói gì đó.
Giang Triết chỉ cảm thấy trái tim mình 'lộp bộp' rơi xuống, chẳng lẽ là Giang Thiến té xỉu?
Không đâu, sẽ không?
Trong khi anh đang thầm an ủi chính mình, hoàn toàn không phát hiện ra mặt mình đã gần như tái xanh. Anh vừa xông tới, đúng lúc nghe thấy người bên cạnh nói, người trẻ tuổi bây giờ thật sự rất tệ, còn trẻ như vậy đã đi ăn trộm.
Nghe được lời như vậy, khóe miệng Giang Triết không khỏi dâng lên một nụ cười giễu. Không phải có câu 'Quan tâm quá sẽ bị loạn' hay sao? Nói không chừng Thiến Nhi của anh căn bẳn không xảy ra chuyện gì cả.