Nghe cô nói như vậy, Giang Triết dở khóc dở cười, có phải người mang thai đều nhạy cảm nên mới suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngón tay của anh ở trên bàn tay cô không ngừng vẽ vòng.
"Đồ ngốc, bởi vì đó là cục cưng của em nên anh mới thích nó. Hi vọng em có thể an khang khỏe mạnh, chỉ là, sợ em không chịu nghỉ ngơi, cho nên mới dùng Bảo Bảo làm cái cớ mà thôi."
Giang Triết nói xong lời này, khó có khi thấy anh đỏ mặt.
"Đối với anh mà nói, nếu có thể mang em đi dạo chung quanh, anh nguyện không để em mang thai." Cần gì bị hạn chế như thế chứ!
"Là sao?"
Một câu nói thôt ra từ miệng Giang Triết, Giang Thiến gần như cảm động đến rơi nước mắt.
"Đó là đương nhiên."
Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em không biết trên thế giớ này em mới là người quan trọng nhất đối với anh sao? Em vĩnh viễn đứng vị trí đầu tiên trong lòng anh, không người nào có thể vượt qua vị trí đó.
"A." Giang Thiến liều mạng gật đầu, sau đó lôi kéo Giang Triết gần như là chạy theo.
"Không cần nhanh như vậy, đừng đi nhanh như vậy!"
Giang Triết bị dọa cho sợ đến sắc mặt thay đổi, vội vàng kéo lấy tay Giang Thiến.
Anh hướng về phía sau ngoắc ngoắc tay, lập tức có người đi lên phía trước.
"Ông chủ!"
"Lái xe tới đây!"
"Dạ!"
Người phía sau khom lưng lùi xuống, nhìn trái phải một chút, vội vàng dừng ở cuối phố gọi điện thoại.
Giang Triết lôi kéo Giang Thiến ra khỏi phần đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó lẳng lặng đứng chờ, chỉ có ánh mắt vẫn dừng ở trên người Giang Thiến.
Rất nhanh xe đã đến, người phía sau tiến lên từng bước, vội vàng mở cửa xe.
Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đỗ Hân Lệ vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Một đường đi theo tới đây, trong lòng đau đớn không từ nào có thể miêu tả nổi.
Cô ta siết chặt quả đấm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
*
Giang Thiến quả thật là mệt mỏi, về đến nhà liền ngả đầu ngủ mất.
Lợi dụng khoảng thời gian này, Giang Triết tranh thủ tới công ty một chuyến.
Đã một thời gian dài anh không tới công ty, mặc dù tất cả văn kiện tài liệu đều là Lâm Mẫn đưa tới, nhưng nếu không tận mắt nhìn qua công ty, anh thật sự không yên tâm.
Xe đến dưới lầu Minh Đế, bảo vệ vừa nhìn thấy anh, sắc mặt vui mừng hẳn.
Giang Triết khẽ gật đầu, sau đó đẩy cửa vào.
Phía trước vội vàng đứng dậy, ánh mắt Giang Triết tùy ý quét một vòng, tất cả vẫn như cũ, giống như lúc anh ở đây.
Thông báo cho Lâm Mẫn báo cáo chút tình hình, ngay sau đó triệu tập tất cả phòng ban họp hội nghị, thời gian chớp mắt một cái mà đã qua vài canh giờ.
Lúc trở về, vừa đúng giờ cơm tối.
Không biết có phải hệ tiêu hóa của Giang Thiến quá tốt hay không, chỉ mới nửa giờ sau, cô đã thấy đói bụng.
Trong biệt thự này, ai cũng có thể đói, chỉ duy nhất mình Giang Thiến là không thể đói, nhưng cô đói bụng phải làm sao đây? Đây chính là chuyện một người hai mạng đó!
Vì vậy, phòng bếp lại bắt đầu bận rộn.
Chỉ là, bất luận bưng lên loại đồ ăn nào, Giang Thiến đều chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó lắc đầu một cái, nói là không đói bụng.
Trong phòng bếp, người người thay nhau ra trận, sử dụng tất cả kỹ năng của mình, nhưng mà Giang Thiến vẫn như cũ chỉ ngửi một chút rồi thôi.
Sắc mặt giang Triết càng ngày càng u ám, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua những người đứng phía sau kia, mà mỗi kẻ được anh nhìn đều không tự chủ mà phát run.
Thiếu gia tức giận, hậu quả thực rất nghiêm trọng!
Ném chén cơm vẫn còn là chuyền nhỏ như cái cọc, nói không chừng ngay cả cái thứ đồ chơi trên cổ kia cũng không giữ được.
Giang Thiến lại hoàn toàn không bị sắc mặt của Giang Triết hù dọa, cô cười tủm tỉm đứng lên, sau đó đừng ở bên người Giang Triết khẽ đẩy người anh một cái, sau đó ghé vào bên tai anh nói mấy chữ.
Giang Triết vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh quay đầu nhìn Giang Thiến, cũng chỉ có lúc đối mặt với cô, sắc mặt anh mới trở nên dịu dàng.
"Vậy em nói thẳng ra không phải là được rồi sao?"
Giang Thiến có chút ủy khuất xoay người: " Còn không phải vì người ta sợ anh không đồng ý hay sao?"
Giang Triết bất đắc dĩ vuôt vuôt tóc Giang Thiến.
"Nếu em muốn đi, cho dù anh không đồng ý cũng phải đi."
Nói xong đứng dậy, dắt tay Giang Thiến đi ra ngoài.
Giang Thiến ngượng ngùng quay đầu nhìn những người phía sau. Thật xin lỗi, đã khiến mọi người phải chịu ủy khuất.
Buổi tối, trên đường dành riêng cho người đi bộ quả nhiên là náo nhiệt phi thường, lượng người qua lại cũng lớn hơn so với ban ngày nhiều.
Giang Triết nhìn dòng người đông nghịt trước mắt, cười khổ lắc đầu một cái.
Lúc này, anh vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, lôi kéo tay Giang Thiến bên cạnh.
"Thiến Nhi, đông người như vậy, chúng ta ngày mai tới đây ban ngày được không?"
"Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, chẳng lẽ lại trở về nữa? Anh, anh biết không, nhiều người như vậy thật là đông vui nha, mọi người chen chúc nhau, rất thú vị nha!"
Trên trán Giang Triết bắt đầu rỉ mồ hôi.
Cái gì gọi là người chen người, Thiến Nhi, em có biết e rất không bình thường không hả, em đang mang thai đấy có biết không, em có thể cùng với người ta chen chúc sao?
"Trong bụng em có Bảo Bảo, như vậy đối với Bảo Bảo sẽ không tốt."
Giang Triết nhẹ nhàng nói.