Ánh mắt âm u chỉ chợt lóe lên trong nháy mắt rồi tắt, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện ra.
"Tiểu thư, xin hỏi cô có cần bộ quần áo này nữa không?"
Sau lưng, nhân viên bán hàng nhìn món đồ đã bị Đỗ Hân Lệ vo thành một cục, giá cũng không hề rẻ, không khỏi âm thầm hít một hơi, vội vàng bước đến hỏi thăm.
Mặc dù cũng biết đồ mặc trên người này đều là nhãn hiệu lớn, túi xách tay cũng là bản hạn chế, chỉ là, có nhiều chuyện không phải việc người ngoài nói là được.
Đỗ Hân Lệ quay đầu, nhìn về phía nhân viên bán hàng kia hung hăng trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho người nhân viên đó không khỏi lùi về sau mấy bước.
"Mua, sao lại không mua? Đem gói bộ này lại cho tôi!"
Giang Triết, Giang Triết, làm sao tôi có thể dễ dàng để tuột mất anh từ trong tay mình được chứ?
Ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn bên kia, con mắt không khỏi híp lại một cái.
Có vẻ rất khó xuống tay, người đi theo phía sau nhiều như vậy, có điều, chỉ cần có lòng, trên thế giới này không có gì là không thể, đúng không?
Cô ta cười lạnh, từ trong túi của mình lấy ra một tấm thẻ đặt lên quầy.
Những nhân viên bên cạnh không người nào dám lớn tiếng, nghĩ tới lúc người phụ nữ này đi vào đều thấy tươi cười vui vẻ, không biết tại sao chỉ trong chốc lát, ánh mắt đã trở nên dữ tợn như vậy.
"Còn không làm nhanh lên? Lề mề như vậy làm cái gì?"
Lúc ánh mắt Đỗ Hân Lệ chạm đến hai bóng lưng càng ngày càng xa kia, lời quở trách trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhân viên thu ngân vội vàng thao tác, khom người tiễn Đỗ Hân Lệ ra ngoài.
Đỗ Hân Lệ mang theo túi đồ trong tay, sau đó giả bộ làm người đi đường, cứ như vậy nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng Giang Triết và Giang Thiến.
Nhìn lực chú ý của người đàn ông trước mặt đều đặt hết lên trên người Giang Thiến, ánh mắt anh dịu dàng, chăm chú nhìn Giang Thiến, Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng thiêu đốt hừng hực.
Quả thật, Giang Thiến rất vui, chậm rãi bước đi trên đường vắng dưới tiết trời như thế này, không phải là một loại hưởng thụ sao?"
"Mệt không, đi về nghỉ ngơi sớm có được không?"
"Vẫn còn sớm mà!"
"Ngoan, nếu còn muốn ra ngoài, ngày mai anh sẽ đi dạo cùng em tiếp, để cho Bảo Bảo nghỉ ngơi một chút được không!"
Bảo Bảo, lại là Bảo Bảo, Giang Thiến không vui bĩu môi, trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có Bảo Bảo?
Giang Triết nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, còn tưởng rằng cô vì chuyện đi về mà không vui. Vì vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
"Nếu không thì sau bữa cơm chiều lại đi tiếp?"
Mặc dù anh không yên lòng để cho cô tới nơi này sau buổi chiều tối, vì vào thời điểm đó nơi này vô cùng náo nhiệt, chỗ nào cũng có các loại quầy hàng di động.
Nhưng mà, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô có thể nhìn anh mỉm cười thì chuyện gì cũng đều có thể, đến lúc đó, anh chỉ cần gọi thêm mấy người vệ sĩ che chở trước sau, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Giang Thiến không nói lời nào, chỉ trợn mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt viết rất rõ ràng: "Em không vui, rất không vui!"
Giang Triết nhìn cô một cái, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Mẫn.
"Lập tức liên lạc với người của chính quyền thành phố, nói tôi muốn mua đường dành riêng cho người đi bộ!"
Giang Thiến ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi hít vào một hơi.
Người này có nhiều tiền rồi, muốn đốt bớt đi phải không?
Cô nhanh tay đoạt lấy điện thoại di động.
"Anh đang nói cái gì vậy hả?"
Mua đường dành riêng cho người đi bộ? Người này nhất định là điên rồi.
"Tiếp theo sau đó, có phải anh định đem tất cả cửa hàng trên con đường đi bộ này chuyển toàn bộ qua cổng biệt thự nhà mình, như vậy chỉ cần em ra khỏi cửa là có thể tự do đi dạo mà không phải lo lắng gì nữa đúng không?"
Giang Triết gật đầu một cái.
Anh thật sự nghĩ như vậy, ít nhất như vậy Giang Thiến cũng sẽ không vì chuyện đi dạo mà không vui.
Giang Thiến im lặng, thầm hít thở một hơi thật sâu.
Vốn còn tưởng anh biết chuyện cô vì sao mà không vui. Chỉ là, người này từ trước đến nay đều quen việc dùng tiền để giải quyết tất cả vấn đề, gốc rễ để không biết lỗi của mình ở đâu.
"Còn không phải bởi vì em thích sao?" Giang Triết cẩn thận lấy lòng nói.
Im lặng, thật là im lặng.
Nhưng mà, trong lòng mơ hồ vẫn có chút cảm động, cùng với chút mùi vị ngọt ngào.
"Anh, em không phải vì chuyện này mà khó chịu anh có biết không?"
Rốt cuộc cô vẫn buộc phải nói ra, nếu không cứ giấu ở trong lòng sẽ buồn bực chết mất, còn khiến anh không ngừng suy đoán.
"Thiến Nhi, có phải anh làm chuyện gì không tốt sao? Em nói cho anh biết."
"Anh xem, anh ra ngoài đi dạo, là vì muốn cho Bảo Bảo làm quen với thế giới bên ngoài. Trở về là vì Bảo Bảo buồn ngủ. Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có Bảo Bảo, nơi nào còn có chỗ cho em nữa hả?"
Lời nói càng về sau, Giang Thiến càng không khỏi có chút thương tâm, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.