"Là thật sao?"
"Thật, thật sự"
Giang Thiến liều mạng gật đầu, đầu tựa lên trên người Giang Triết, vẫn chưa phát hiện ra có gì kỳ quái.
"Em cũng phải đồng ý cho anh ngủ cùng em, mỗi đêm chúng ta đều không xa không rời."
"Dạ."
Giang Thiến tiếp tục gật đầu, sau đó cảm thấy không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy hai mắt người kia sáng lấp lánh nhìn cô.
Đại não Giang Thiến ngưng trệ một lúc, sau đó nhanh chóng hiểu ra. Cô lập tức đứng lên, xoay người rời đi.
"Thiến Nhi."
Người trên giường lại bắt đầu suy yếu, vươn tay về phía cô.
Giang Thiến dừng chân lại một chút, sau đó cố gắng kéo cửa ra.
"Thiến Nhi."
Người trên giường kêu to, vươn người ra muốn kéo Giang Thiến lại, nhưng không với tới.
Giang Triết rõ ràng đã sốt ruột, anh cũng biết nếu hôm nay mình cứ để Giang Thiến đi như vậy, thì chuyện kia về sau hoàn toàn không cần phải mơ tưởng đến nữa.
Giờ phút này, anh chẳng nghĩ được nhiều nữa, liền nhảy mạnh lên.
"A..."
"Ầm..."
Tiếng kêu đó là của Giang Triết.
Thật sự bị thương, cái chân kia căn bản không thể nhúc nhích nổi. Thời điểm anh ngã xuống, phía sau còn vang lên tiếng dụng cụ y tế đổ ra bên giường.
Người bên ngoài cửa mau chóng chạy vào, Giang Thiến quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Giang Triết, nằm trên đất, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cầu xin.
Trái tim lập tức như rơi vào hầm băng. Sắc mặt cô trở nên trắng xanh.
Giang Thiến xoay người, hung hăng đi đến bên Giang Triết, nói: "Giang Triết, anh - cái tên đại khốn kiếp này, anh tốt nhất nói rõ cho em đây là đang xảy ra chuyện gì, nếu không, em hôm nay tuyệt đối sẽ không tha cho anh."
Giang Triết đã đau đến trắng mắt, trên trán lại càng túa ra mồ hôi lạnh.
Anh được mấy người vệ sĩ, ba chân bốn cẳng đỡ lên giường, đau đến không phát ra được âm thanh gì rồi!
Lâm Bân nhanh chóng chạy tới kiểm tra vết thương cho anh.
Chỉ là vết thương vốn không thể nhìn bằng mắt thường được, chỉ nhìn như vậy thì không biết được kết quả thế nào, đành phải nói: "Đem đi chụp ảnh lại đi."
Cũng không biết hai người này đến cùng là xảy ra chuyện gì, rõ ràng đều yêu nhau, mà hiện tại đã không còn gì cản trở nữa, lại cứ anh không đồng ý, tôi không đồng ý, muốn gì nữa chứ????
Nhưng mà, Giang Triết lại kiên quyết không chịu đi, anh nhìn người nào đó hung hăng trừng mắt một cái, sau đó quay đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Giang Thiến.
Mà Giang Thiến bởi vì chuyện xảy ra vừa rồi vẫn còn đang tức giận, không nói lời nào, chỉ cắn chặt môi, nhìn Giang Triết chằm chằm.
Thế là, Lâm Bân lại sốt ruột.