"Vậy sao anh lại đứa tôi tới?" Người người này rõ ràng đang nói láo.
"Này...." Quả nhiên không trả lời.
Giang Thiến cười trộm, sau đó nói: "Hừ, nếu anh dám nói láo với tôi, cần thận tôi ở trước mặt ông chủ các anh tố cáo tội trạng của anh."
Người trước mặt quả nhiên hơi dừng lại một cái, Giang Thiến âm thầm cười đắc ý.
Ai biết người kia cũng không hề xoay người, chỉ dừng lại một cái, sau đó chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
Giang Thiến vô cùng buồn bực, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ đi theo người kia lên xe.
Xe chạy một mạch về phía trước, Giang Thiến nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng đang nghĩ không biết Giang Triết sẽ chuẩn bị cho cô tin mừng gì.
Dần dần cô phát hiện ra có gì đó không đúng, con đường này hình như là đường đến bệnh viện?
"Giang Triết ở đâu?" Rốt cuộc không nhịn nổi, cô lên tiếng hỏi. Chỉ tay lên ót của người kia, thúc giục anh ta khai ra.
"Anh có nói hay không?"
Tâm tình lại chậm rãi trầm xuống, không sai, trước mặt khúc quanh kia chính là bệnh viện.
Người kia vẫn không trả lời, cho xe vững vàng dừng lại ở cửa bệnh viện.
Vệ sĩ xuống xe, sau đó mở cửa xe ra cho Giang Thiến, vẫn đứng trước mặt cô, chẳng qua là luôn cúi đầu.
Cô cảm giác như cả người không còn là của mình nữa, thậm chí, ngay cả lúc xuống xe, chân cũng không tự chủ mà mềm nhũn ra.
"Giang tiểu thư." Vệ sĩ ngay lập tức đưa tay, muốn đỡ lấy cô, nhưng sau lại không dám.
Giang Thiến nhanh chóng đứng vững lại, sau đó nhìn người kia. "Anh ấy ở đâu?"
Sau khi khôi phục bình tĩnh, có lẽ sẽ khác với tất cả những suy đoán của mình, cái tên đáng ghét kia, luôn có những ý nghĩ cổ quái, nói không chừng đây là muốn trêu đùa cô thôi.
Vệ sĩ chạy lên phía trước, thay Giang Thiến nhấn nút thang máy, sau đó, chờ Giang Thiến đi vào trong rồi cùng nhau đi lên.
Giang Thiến không biết anh ta nhấn lầu mấy, chỉ biết cả người đều hoảng hốt, đợi cho đến khi anh ta đứng trước mặt cô nói: "Giang tiểu thư, đến rồi."
Toàn bộ lầu đều yên lặng, phía ngoài lối ra thang máy cũng là người của anh. Quay đầu nhìn vào cửa thang máy, đứng bên trong này cũng là người của anh, rõ ràng cho thấy không muốn cho người ngoài tới đây.
Giang Thiến lập tức ngây ngẩn cả người, nếu như nói lúc lên lầu, trong lòng còn mơ tưởng cái gì, thì giờ phút này tất cả đều biến mất không còn một mống.
Cô cảm thấy đầu hoa mắt chóng, tại sao có thể như vậy?
Không phải mới vừa rồi anh còn dùng loại lời nói thương cảm như vậy tự nhủ với mình sao, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát đã biến thành như vậy?
Nhớ tới mới vừa rồi anh còn dùng ánh mắt thống khổ u oán mà nhìn cô, làm sao bây giờ lại ở chỗ này.
Bảo cô làm sao có thể tiếp nhận nổi, sao cô có thể chịu đựng được chứ?
"Anh ấy ở đâu? Ở đâu?" Cô hận không được níu lấy người trước mặt này mà hung hăng lay động.
Người kia rất thức thời, vội vàng đi lên trước dẫn đường, sau đó dừng lại ở trước một phòng bệnh.
"Giang tiểu thư, ông chủ ở bên trong." Có người cung kính mở cửa cho cô.
Lỗ tai Giang Triết đã không còn bất kỳ âm thanh nào khác, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bên trong.
Cái người đó là Giang Triết sao?
Cô che miệng mình, thậm chí không dám đến gần.
Anh - ngoại trừ mắt, lỗ mũi còn có cả miệng, những cái khác đều không nhìn ra, toàn bộ đều bị băng gạc băng kín hết. Hai cái tay lộ ra bên ngoài cũng đều là băng gạc, trên người cắm đầy các dụng cụ khắp nơi.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, lẳng lặng vang lên tiếng 'tích tắc' của dụng cụ, mà không có âm thanh gì của anh hết.
"Giang Triết.....Giang Triết........Giang Triết......." Cô khóc không thành tiếng nhào tới bên người anh.
Sau lưng, Lâm Bân muốn kéo Giang Thiến, nhưng đã muộn mất một bước, sắc mặt anh ta hơi vặn vẹo.
"Giang Triết, tại sao lại thành thế này? Sao có thể như vậy?" Cô ngẩng đầu lên, nhưng lại không biết nên chạm vào chỗ nào trên người anh, tựa như trên người đều là vết thương.
"Giang Triết, rõ ràng anh đã nói sau này chúng ta sẽ đi cùng nhau cả đời, anh rõ ràng nói muốn chăm sóc em thật tốt kia mà, sao anh có thể như vậy chứ?"
"Giang Thiến ... .... Giang Thiến." Lâm Bân vội vàng kéo lấy cánh tay của Giang Thiến, "Anh ta chẳng qua là hôn mê mà thôi, mặc dù cũng ...... tương đối nghiêm trọng." Lâm Bân liếc mắt nhìn Giang Triết, sau đó nói.
Giang Thiến dường như không có nghe thấy lời anh ta nói, chỉ là nước mắt càng lúc càng không ngừng rới xuống.
"Giang Triết, cái tên lường gạt này, còn nói muốn cùng em kết hôn, anh đứng lên, anh đứng lên cho em, chúng ta đi kết hôn!" Nếu như sớm biết sẽ như vậy, cô sớm nên đáp ứng lời cầu hôn của anh.
"Giang Triết, anh tỉnh dậy đi có được không, em đáp ứng anh sẽ không đùa giỡn cáu kỉnh nữa, thật ra thì, em cũng có chút khổ sở, rõ ràng có thể không phải chịu những chuyện đau khổ kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải nhiều thống khổ như vậy. Em không trách ai cả, chỉ có chút không vui mà thôi. Thật ra, em nên đáp ứng anh, Giang Triết, anh tỉnh dậy đi, rồi chúng ta cùng đi kết hôn có được không?"
Cô kề sát vào lỗ tai của anh, đôi mắt đẫm lệ, nói.
Lâm Bân thở dài một cái, sau đó hướng về phía vệ sĩ của Giang Triết, khoát tay một cái, vì vậy, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.