Sau khi nghe những lời như vậy, sắc mặt Giang Triết âm trầm đến dọa người, anh hung hăng nhìn chằm chằm Tống Na Mỹ.
Anh vỗn đã vô cùng đau lòng, hiện tại lại bị Tống Na Mỹ vạch trần sự ngu muội của mình, anh hận đến cắn răng.
"Giang Triết, tôi biết quan hệ giữa cậu và Giang Thiến vẫn rất tốt, tôi cũng biết người sĩ diện như ba cậu tuyệt đối sẽ không dám đem chuyện Giang Thiến là con gái của ông ta nói cho cậu biết, cho nên, tôi đã cố ý viết cho cậu một lá thư."
"Tôi chính là muốn nói cho cậu biết, ông ta đùa bỡn tình cảm của Tống Na Mỹ tôi, vậy tôi sẽ để cho con trai ông ta cùng Giang Thiến vĩnh viễn cũng không thể ở chung một chỗ. Vĩnh viễn, vĩnh viễn."
Ánh mắt Tống Na Mỹ trở nên dữ tợn.
Gân xanh đã nổi đầy trên trán Giang Triết, nhưng anh phải liều mạng khắc chế mình.
"Dù sao chuyện cậu phải biết chính là như vậy, hiện tại tôi cũng đã nói ra toàn bộ. Giang Triết, bây giờ cậu muốn thế nào thì làm thế đó đi."
Bộ dạng Tống Na Mỹ vẫn một mực giống heo chết không sợ nước sôi.
Giang Triết nhìn bà ta, không nói lời nào.
Làm thế nào ư? Anh quả thật không thể đem bà ta 'Làm thế nào' được, nhưng có người có thể 'làm thế nào' với bà ta.
Một ngày nào đó, anh sẽ cho bà ta nếm thử cái cảm giác yêu trong đau khổ của anh và Thiến Nhi là như thế nào, anh sẽ làm cho bà ta sống không bằng chết.
Vẻ mặt của anh hơi lạnh nhạt, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại.
Mấy phút sau, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện ở tronng phòng làm việc của anh.
Anh hơi gật đầu một cái, sau đó thì đi ra ngoài.
Cánh cửa từ từ bị đóng lại, Tống Na Mỹ nhìn người phía sau không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Người đàn ông đó cũng không nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn Tống Na Mỹ.
Tống Na mỹ chỉ cảm thấy có một khối nghẹn lập tức vọt tới cổ họng mình. Bà ta sợ hãi liếc mắt nhìn người đàn ông kia, chỉ cảm thấy nhịp tim điên cuồng đập 'phù phù, phù phù' không ngừng. Bà ta không sợ Giang Triết, bởi vì cậu ta chắc sẽ không đùa bỡn bằng những thủ đoạn âm u, nhưng mà, người phía sau bà ta kia thì không dám chắc.
Nghĩ tới đây, Tống Na Mỹ không khỏi bật dậy, sau đó lui về phía bên cửa sổ. Lại không nghĩ tới người đàn ông kia cũng đi theo tới đây.
"Anh......anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Âm thanh của Tống Na Mỹ bắt đầu run rẩy, "Đây là phòng làm việc của Giang Triết, nếu như........Nếu như anh dám làm gì tôi, tôi sẽ tìm Giang Triết tính sổ."
Người đàn ông kia vẫn không nói gì, cứ nhìn Tống Na Mỹ từ trên cao xuống. Tống Na Mỹ không biết người đàn ông kia muốn làm chuyện gì, chỉ một lòng kinh hãi, run rẩy mà nhìn hắn ta.
May là người đàn ông kia cũng không có bất kỳ hành động gì, chẳng qua là ánh mắt hắn ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tống Na Mỹ, trên mặt là vẻ vô cảm, không chút biểu tình.
Tống Na Mỹ dần bình tĩnh lại, đoán được có thể Giang Triết có chuyện muốn đi ra ngoài, sợ bà ta trốn mất, nên mới cho người tới canh giữ, trông chừng bà ta.
Quả nhiên, lúc Giang Triết đẩy cửa đi vào, người đàn ông kia hướng về phía Giang Triết khom người cung kính, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Tống Na Mỹ như trút được gánh nặng, nặng nề thở hắt ra một hơi.
Giang Triết giống như không nhìn thấy bà ta, chỉ ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó cúi đầu, trông như đang làm việc. Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ. Tống Na Mỹ đi cũng không được, không đi cũng không được.
Rốt cuộc bà ta mở miệng:
"Giang Triết, tôi có thể đi được chưa?"
Nói xong câu này khỏi miệng, Tống Na Mỹ mới thấy hối hận. Mình lại đi hỏi ý kiến của cậu ta.da.nlze.qu;ydo/nn
Quả nhiên, Giang Triết ngẩng đầu lên, nhìn Tống Na Mỹ một cái, sau đó khóe môi giương lên một nụ cười giễu cợt, nhưng vẫn không nói lời nào.
Tống Na Mỹ thấy không có gì vui, gương mặt hơi biến sắc, cũng không nhìn Giang Triết cứ như vậy mở cửa đi ra ngoài.
Nói thật, thời điểm lúc bà ta mở cửa ra, trong lòng vẫn còn có chút kiêng kỵ.
Dù sao, chuyện bà ta gây ra cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên, bà ta vẫn còn chút lo sợ, trong lòng vẫn đang xoắn chặt lại, chỉ sợ sau lưng đột nhiên có người đưa tay ra bắt bà ta trở lại.
May mắn, cho tới khi ra khỏi cửa Minh Đế, sau lưng vẫn không xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì. Tống Na Mỹ thở ra một hơi dài, rốt cuộc ngẩng đầu ưỡn ngực gia nhập vào dòng người đi đường.
Ngay khi Tống Na Mỹ vừa rời khỏi phòng làm việc, Giang Triết liền nhấn một dãy số, sau đó hướng về phía người bên kia, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Bắt đầu." Sau đó, anh thu thập tài liệu trên bàn, cầm chìa khóa xe, áo khoác, đứng dậy xuống lầu.
Thiến Nhi đã ở nhà lâu như vậy, chắc là bắt đầu bực bội rồi, anh phải nhanh chóng trở về dỗ dành cô mới được.
Chờ đến lúc về tới biệt thự, mới phát hiện Thiến Nhi vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế salon nói chuyện phím với Lý Thanh Yểu, cũng không biết Lý Thanh Yểu nói chuyện vui gì mà thấy Giang Thiến bụm miệng cười không ngừng.
Giang Triết đi tới, ngồi xuống bên người Giang Thiến.