Nhưng cô cũng biết, Giang Triết đã quyết định chuyện gì thì cô nhất định phải làm theo, nếu không anh nhất định sẽ bỏ xuống việc đang làm để đưa cô về nhà.
Sau khi Giang Thiến ra ngoài, sắc mặt Giang Triết rất nhanh đã khôi phục lại sự điềm tĩnh. Anh chậm rãi ngồi xuống ghế, cứ như vậy nhìn Tống Na Mỹ không chớp mắt.
"Giang Triết, cậu muốn nói gì thì nói đi."
Tống Na Mỹ bị nhìn như vậy, trong lòng thoáng qua tia sợ hãi.
Giang Triết khẽ mỉm cười, chẳng qua nụ cười kia cũng không có tới đáy mắt.
"Tống tiểu thư, bà cũng thấy đấy, tôi đối với Thiến Nhi như thế nào?"
Anh không gọi bà là Dì, nếu như theo vai vế, anh cũng phải gọi bà một tiếng mẹ vợ.
Bởi vì bà là mẹ ruột của Giang Thiến, nếu như anh và cô không có quan hệ huyết thống, anh nhất định muốn kết hôn với cô.
Nhưng mà, anh lại gọi là Tống tiểu thư, ba chữ như vậy thản nhiên vạch rõ ràng tất cả quan hệ với Tống Na Mỹ, cũng có nghĩa là nếu như bà ta có chuyện gì, thì anh và bà ta chỉ là hai người chẳng có quan hệ gì với nhau.
Tống Na Mỹ làm sao lại không biết đạo lý trong đó, bà nhàn nhạt cười một tiếng.
Thật ra thì, chính bà cũng tự biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, những năm này, mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, đều là bị một người đàn ông hung thần ác sát rống giận làm thức tỉnh.
"Cậu và con bé như thế nào, cùng với tôi không có bất cứ quan hệ gì." Tống Na Mỹ nhàn nhạt nói, sau đó nhìn ngón tay của mình. Móng tay đỏ thắm, lúc bà đi sơn móng tay, cô gái kia vẫn còn khen bà, màu sắc này càng tôn lên làn da của bà. Hôm nay xem ra, màu sắc này quả thật là chói mắt, quả đúng là thương nhân, cái gì cũng sẽ nói.
Ánh mắt Giang Triết rét lạnh.
"Tống tiểu thư, trước đó tôi còn mong bà có thể còn có chút lương tâm, bây giờ nhìn lại, trên người bà căn bản không hề tồn tại cái từ này."
Tống Na mỹ cười lạnh một tiếng, "Lương tâm? Lương tâm coi là cái thứ đồ chơi gì, tôi nói cho cậu biết, hơn mười năm trước, lương tâm của tôi đã bị một người tên là Giang Nhân ăn không còn một mống nào rồi."
"Tống Na Mỹ, đó là con gái của bà, bà làm sao có thể nhẫn tâm làm hại cả con gái mình!"
"Giang Triết, cậu không cần phải nói với tôi." Tống Na Mỹ chợt đứng lên, sắc mặt bà ta tái nhợt.
"Đây là báo ứng cậu có biết không, là báo ứng."
"Tống Na Mỹ, Thiến Nhi có lỗi gì, tại sao chính bà là người gây ra lại muốn bắt cô ấy gánh chịu hậu quả?"
"Đúng vậy, con bé không sai, nhưng cha cậu là người có lỗi, đều nói cha mất thì còn con, cho nên, khoản nợ của người đàn ông kia không phải nên do cậu trả sao?" Tống Na Mỹ liếc nhìn Giang Triết, sau đó dửng dưng ngồi xuống.
Giang Thiết giận đến run người, thì ra chỉ bởi vì ba anh, cho nên, bà ta để cho anh và Thiến Nhi đau khổ nhiều năm như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Giang Triết, vào thời điểm đó ông ta nói với tôi, ông ta nói chỉ cần tôi chịu đi theo ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đối tốt với tôi, bảo đảm tôi không phải lo cơm ăn áo mặc. Tôi tin tưởng ông ta, tin tưởng mỗi một câu ông ta nói, nhưng mà, ông ta là đồ khốn. Ông ta trở về bên cạnh mẹ cậu, liền quên luôn tôi không còn một mảnh. Tôi khóc lóc đến cầu xin ông ta, cầu xin ông ta có thể ở lại bên tôi, ông ta rõ ràng còn cùng tôi dây dưa triền miên, nhưng mà, một giây kế tiếp lại cùng con tiện nhân kia vuốt ve."
"Ba." Giang Triết bước mấy bước tới trước mặt Tống Na Mỹ, sau đó hướng về phía bà ta hung hăng tát một cái.
"Tống Na Mỹ, bà đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi. Mẹ tôi đã qua đời, bà lại còn muốn làm nhục người." Ánh mắt Giang Triết thâm sâu không lường được, cứ âm lãnh như vậy nhìn Tống Na Mỹ.
"Giang Triết, qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn chờ đợi một ngày như thế, cho nên, tôi lúc sống bước vào đây cũng không nghĩ có thể sống mà đi ra."
Giang Triết cười lạnh, "Tống Na Mỹ, bà cũng đánh giá mình quá cao rồi, tôi vẫn còn chưa muốn làm bẩn tay mình."
Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn khiến bà ta rời khỏi thế giới này, cũng sẽ không dùng phương pháp đơn giản như vậy, đây chẳng phải là quá hời cho bà ta sao?
"Đó là chuyện của cậu, dù sao tôi cũng không có chọc gì vào người không nên chọc, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, vậy người bạn kia của tôi cũng chỉ có cách tìm Giang tổng tính sổ." Giọng điệu thờ ở không chút để ý.
Giang Triết cũng đã bình tĩnh lại, anh và người phụ nữ này đang đấu nhau chính là ai có thể kìm nén tình tính lại tốt hơn, nếu không người thua chính là anh.
"Bất quá, Tổng giám đốc Giang, tôi còn tưởng cậu là một người thông minh, không nghĩ tới, người nhà họ Giang các người cũng chẳng có gì hơn người cả, người đàn ông kia cũng vậy, cho rằng trên thế giới này chỉ mình ông ta mới có thể gieo giống sao, cậu cũng vậy, đều là người ngu ngốc, đần độn. Chẳng lẽ các người không biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là xét nghiệm ADN hay sao? Có điều, suy nghĩ một chút cũng hiểu được, trên cái thế giới này, người thông minh như Tống Na Mỹ tôi đây có được mấy người chứ?"