Giang Thiến chưa từng khóc như vậy.
Anh thậm chí có chút luống cuống tay chân, giờ phút này hi vọng lớn nhất của anh là không muốn Giang Thiến khóc nữa.
"Em dù sao cũng phải nói cho anh biết là có chuyện gì chứ? Có phải không? Ngoan, nói cho anh biết."
Giang Triết nhẹ giọng dỗ dành.
Giang Thiến đỏ mắt, càng không ngừng lắc đầu.
"Thiến Nhi, đừng hành hạ anh thêm nữa có được không? Có chuyện gì anh cũng sẽ thay em gánh vác."
"Anh, ông trời tạo sao lại bất công như vậy chứ? Tại sao lại không ngừng muốn trừng phạt anh và em như vậy? Anh và em đã không thể ở chung một chỗ, chúng ta đã không ở bên nhau nữa rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ? Tại sao còn không chịu bỏ qua cho chúng ta."
Giang Triết nhẹ giọng thở dài, anh ôm Giang Thiến vào lòng, trán anh khẽ dán vào mái tóc đen vô cùng mềm mại của cô.
"Có phải bởi vì chuyện đính hôn của anh và Đỗ Hân Lệ không? Thiến Nhi, nếu như em không thích, anh sẽ không đính hôn với cô ta, nếu như em không muốn anh gặp gỡ cô ta, anh bảo đảm sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa."
Chỉ cần cô vui vẻ, cho dù làm cái gì anh cũng bằng lòng.
Vốn tưởng anh làm như vậy có thể khiến cô được hạnh phúc, nhưng nếu như cô không vui vẻ vậy anh làm điều đó còn có ý nghĩa gì?
Giang Thiến vẫn không trả lời, chỉ có ánh mắt cứ nhìn Giang Triết chằm chằm.
"Có được không? Anh sẽ đáp ứng em toàn bộ được không?"
Giang Thiến chỉ lắc đầu, không ngừng lắc đầu, sau đó nước mắt lại ào ào rơi xuống.
"Anh, em mang thai, em có thai rồi."
Tiếng khóc đau thương, giọng nói đã hoàn toàn nghẹn ngào.
Hai tay Giang Thiến che mặt mình, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào lòng bàn tay, hai vai càng không ngừng run rẩy.
Giang Triết lập tức sửng sốt.
Anh nghĩ qua hàng nghìn hàng vạn khả năng, lại hoàn toàn không nghĩ đến lại là nguyên nhân này.
Buổi sáng hôm đó sau khi anh tỉnh dậy, đã cố ý lái xe đến hiệu thuốc.
Bởi vì còn quá sớm, những hiệu thuốc gần đó hầu như chưa mở cửa, anh phải chạy xe rất xa mới tìm được.
Mặc dù anh đã từng triền miên với phụ nữ, nhưng những chuyện này chưa bao giờ đến lượt anh phải trông nom, nhưng mà ngày hôm đó anh còn đi tìm hiệu thuốc, còn thực sự nghiêm túc hỏi thăm nhân viên bán hàng, chọn một loại thuốc ít có tác dụng phụ nhất.
Anh chạy về biệt thự, nhẹ nhàng đặt lọ thuốc kia lên trên đầu giường Giang Thiến ngủ, nhìn bộ dáng ngủ đầy thỏa mãn của cô, trong lòng lại đau đớn.
Anh thật ra rất muốn có một đứa bé, chẳng qua là anh cũng biết ý nghĩ này có bao nhiêu ảo tưởng không thực tế.
Anh cũng biết làm như vậy là vì muốn tốt cho Thiến Nhi, anh không muốn đến cuối cùng lại làm cho Thiến Nhi phải sống trong đau khổ.
Giang Thiến không nói gì thêm, cô chỉ lặng lẽ đứng ở đó rơi nước mắt, nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, trượt vào trong miệng, trượt qua cổ cô.
Giang Triết cuối đầu, bình sinh lần đầu tiên nếm trải loại cảm giác bất lực đó.
"Anh, để cho Thiến Nhi thử một lần có được hay không?"
Cô vẫn không cam lòng, đây là quyền lợi làm mẹ của cô, nhưng mà, bởi vì cùng anh trai trong mói quan hệ đó, nên ngay cả quyền lợi này cũng bị tước đoạt.
Thật ra cô có thể chịu được ủy khuất, nhưng con cô không thể, đó là con của cô, đứa bé sẽ không cách nào được hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ trên đời này, sẽ bị chính mình nhẫn tâm ép buộc rời bỏ thế giới này sao?
Giang Triết không nói gì, chỉ nhìn Giang Thiến.
Trong mắt anh chưa từng ánh lên tia khổ sở.
Bên ngoài rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng trong lòng anh lại nổi 'cuồng phong bão táp'.
Ông trời ơi! Nếu như anh thật sự đã làm sai chuyện gì, tất cả trừng phạt xin hãy trút hết lên người anh, tại sao lại muốn liên lụy đến Thiến Nhi của anh nữa!
Đó là một đứa trẻ ngoan, cô ấy chưa từng làm sai chuyện gì cả, thậm chí ngay cả giết một con kiến cô cũng sẽ đau lòng không dứt.
Nếu như quả thật có lỗi, đó cũng chỉ vì yêu anh mà thôi.
Chẳng lẽ yêu một người cũng là lỗi của người đó sao?
"Anh, Thiến Nhi cầu xin anh, cầu xin anh."
Giang Thiến ôm lấy Giang Triết gào khóc.
Tất cả nước mắt tại một khắc kia toàn bộ mãnh liệt tuôn trào.
Giang Triết gắt gao cắn môi mình, hai mắt anh cũng đã bắt đầu phiếm hồng.
Anh biết quyết định này của mình tàn nhẫn, nhưng mà, giữa hai người luôn luôn phải có một người tỉnh táo, phải có một người lí trí.
Nhân lúc bây giờ vẫn còn cơ hội vãn hồi, anh sợ đến lúc đó ngay cả đường lui cũng không còn, đến lúc đó anh nên làm cái gì bây giờ.
Anh vẫn yên lặng, chỉ có hai tay khẽ run bán đứng tâm tình mình lúc này.
Rốt cuộc Giang Thiến cũng hiểu rõ, cô biết yêu cầu của mình là không thực tế, cô biết sớm muộn gì kết cục cũng sẽ phải là như vậy.
Nhưng mà, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, rất rất không cam lòng.
Cô rốt cuộc chậm rãi quỳ ở trên mặt đất, đối mặt với biển rộng sóng trào.
Cô khóc đến bi thương như vậy, tựa như muốn đem tất cả tim gan của mình moi ra.
Giang Triết đứng sau lưng cô, không nói một câu.
Chỉ mình anh biết nước mắt đã rơi đầy trên mặt.