Editor: June_duahau
Ngày thứ hai, sau buổi chiều hôm Lý Thanh Hàng uống rượu cùng Giang Triết thì Giang Thiến biết tin Giang Triết muốn đính hôn.
Quả thực, những tia nắng lúc trời chiều kia rất đẹp, chiếu lên người rất ấm áp, làm cho trái tim người ta thật là bình lặng.
Cũng chính tại buổi chiều đó, Giang Thiến nhận được điện thoại của Giang Triết.
Khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc hiện lên trên màn hình điện thoại đi động, Giang Thiến gần như không thể tin được vào mắt mình.
Ngón tay cô lướt nhanh qua màn hình, nhìn lại dãy số gọi tới xác thực chính là người kia.
Không biết đã bao nhiêu đêm, cô đều nằm mơ thấy Giang Triết gọi điện thoại cho mình, vẫn là âm thanh dịu dàng như vậy, vẫn cưng chìu gọi "Thiến Nhi" như thế, nhưng mà, khi tỉnh lại...., cái gì cũng không có.
Hơi thở hơi ngừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nhấn nút trả lời.
Một khắc kia, cô thậm chí có cảm giác cả trái tim mình cũng run rẩy theo.
"Anh."
Giọng nói của cô hơi run run.
"Thiến Nhi."
Không có cưng chìu, chỉ là giọng nói vẫn ấm áp như cũ.
Dù vậy Giang Thiến cũng đã rất thỏa mãn rồi, chỉ cần anh trai gọi điện thoại cho cô, vậy thì chuyện gì cũng đều tốt cả.
"Thiến Nhi, anh có chuyện muốn nói cho em biết."
Giang Triết nhẹ giọng nói.
Giang Thiến hơi sửng sốt, cô lập tức nhớ tới hình ảnh chụp trên tờ báo kia.
Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói nũng nịu của một cô gái.
"Triết."
Điện thoại di động đột nhiên rơi xuống đất, nước mắt trong tích tắc trào ra.
Cô hung hăng lau đi những giọt nước mắt kia, cúi đầu nhặt điện thoại di động lên, hướng về phía bên ngoài chạy ra.
"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?"
Tài xế chào hỏi.
"Đi.......Minh Đế.... ....Muốn đi Minh Đế.... ....Tôi muốn đến Minh Đế."
Giọng nói của Giang Thiến gần như không còn mạch lạc nữa.
Tài xế cũng không dám chậm trễ, mau chóng khởi động xe.
Dọc đường đi Giang Thiến đều khóc thút thít, thật ra cô đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì, nhưng mà, chính cô lại không thể tin được, chỉ có thể dùng nước mắt của mình để che dấu.
Điện thoại di động trong tay không ngừng rung lên, dãy số quen thuộc kia một lần lại một lần hiện ra.
Giang Thiến cũng không có nhận, chỉ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nếu như là trước kia, anh nhất định sẽ lo lắng đến giậm chân, bây giờ, anh đã có người trong lòng, anh, cũng không cần phải gấp gáp như vậy chứ.
Rốt cuộc tiếng chuông điện thoại cũng ngừng reo, làm cho Giang Thiến chợt bừng tỉnh.
Ngay sau đó, điện thoại của hộ vệ bắt đầu vang lên, phía trên kia chính là số của Giang Triết.
Người phía trước dè dặt cẩn thận nhấn xuống nút trả lời, bên kia truyền đến âm thanh như muốn phát điên của Giang Triết.
"Tiểu thư đâu?"
Giọng nói lạnh như băng, làm cho người ta không nhịn được phát run.
"Ở.....ở......Trên xe."
Mỗi lần nhận điện thoại của Tổng giám đốc, đối với một hộ vệ như anh ta mà nói chẳng khác gì rơi vào hầm băng, cho nên đến một ngày khi anh ta nhìn thấy Thiếu gia nhà mình nhìn Tiểu thư mỉm cười, cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình.
"Đưa cho Tiểu thư."
Chỉ mấy chữ đơn giản, hộ vệ hoàn toàn có thể hiểu rõ ý tứ của tổng giám đốc, vội vàng xoay người, cung kính đưa điện thoại sang cho Giang Thiến.
Chẳng qua, Giang Thiến chỉ coi như không nhìn thấy, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Tiểu thư, điện thoại của Thiếu gia."
Hộ vệ nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Thiến dường như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Trán hộ vệ giống như rỉ ra lớp mồ hôi dày đặc, Tiểu thư........tiểu thư không nghe điện thoại?
"Tiểu thư."
Hộ vệ không thể làm gì khác hơn là nâng cao giọng.
Lúc này Giang Thiến mới quay đầu lại, đỏ mắt nhìn anh ta.
Hộ vệ kia sợ hết hồn, trên gương mặt trắng nõn của Tiểu thư là từng giọt từng giọt nước mắt chảy dài, nhìn qua thế nhưng lại vô cùng động lòng người.
Anh ta không dám nhìn nữa, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, hai tay như cũ cầm điện thoại giơ lên.
Giang thiến chỉ nhìn nhìn điện thoại di động, vẻ mặt thản nhiên.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe được cả tiếng hít thở của nhau.
Hai tay hộ vệ khẽ run, rốt cuộc đánh bạo ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc điện thoại một cái, liền thấy điện thoại vẫn còn trong trạng thái trò chuyện.
Chết rồi, chết rồi, lần này nhất định anh ta sẽ bị sa thải rồi, trên người hộ vệ kia bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc Giang Thiến cũng đưa tay qua, ngón tay trắng nõn cuối cùng cũng nhận điện thoại.
Tảng đá trong lòng hộ vệ rốt cuộc cũng rơi xuống đất, lau mồ hôi hột trên trán một cái, còn chưa kịp vui vẻ, tim của anh ta lại như bị ném vào hầm băng.
Chỉ thấy Tiểu thư trực tiếp nhấn xuống cái điện thoại kia, sau đó ném di động trở lại trên người mình.
Tiểu thư, làm sao cô có thể hại tôi như vậy chứ?
Vẻ mặt hộ vệ như đưa đám.
Xe rốt cuộc cũng dừng trước cửa Minh Đế, Giang Thiến lấy gương trong túi ra, trang điểm lại một chút, sau đó xuống xe đi vào bên trong.
Cô mặc dù rất ít khi tới Minh Đế, nhưng mà mọi người trong Minh Đế từ trên xuống dưới, có ai mà không biết cô chứ?
Giang Thiến đi vào, phía trước liền có người đứng lên, vẻ mặt tươi cười đi tới.
"Giang tiểu thư."
Giang Thiến lấy tay che ánh mắt của mình,, mặc dù cô đã trang điểm che giấu bớt đi dấu vết việc mình khóc, nhưng mà rốt cuộc trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Thang máy đi lên, thư ký hiển nhiên cũng đã biết, Lâm Mẫn đứng ở phía sau cửa thang máy, vừa nhìn thấy Giang Thiến đi ra ngoài, liền vội vàng khom người.
"Giang tiểu thư."
"Tổng giám đốc có ở đây không?"
Nghe thấy âm thanh tựa hồ có chút nghẹt mũi.