Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 167: Các người ở chung một chỗ?




Mặc dù chỉ là mấy chữ thôi, nhưng Giang Thiến phải vô cùng khó khăn mới nói ra được.

Lý Thanh Hàng chỉ cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, niềm vui sướng ngập tràn đã hoàn toàn bủa vây anh.

Anh thật muốn ôm người con gái trước mắt này, nhưng mà, anh lại miễn cưỡng khống chế được mình.

Anh chỉ dùng giọng nói gần như run rẩy hỏi: "Giang Thiến.....Em nói thật sao?"

Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, xung quanh đã trở nên mơ mơ hồ hồ, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Giang Thiến, chỉ thấy cô giãy giụa nhìn sau lưng một chút, sau đó nói: "Đi thôi."

Cô chưa trả lời câu hỏi của Lý Thanh Hàng, cô chẳng qua chỉ đơn giản nói ra hai chữ này, nhưng trong lòng Lý Thanh hàng lại vui sướng tràn trề.

Đúng lúc ấy thì Lý Thanh Yểu gọi điện thoại tới, hỏi Giang Thiến sao còn chưa trở về, hỏi anh trai đang ở đâu, không phải nói hôm nay có mở phiên tòa sao? Tại sao mọi người đang tìm anh khắp nơi.

Hai anh em họ Lý hiện tại coi Giang Thiến giống như gia sản của nhà mình, Lý Thanh Yểu thậm chí hận không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh cô.

Giang Thiến liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Cô chẳng qua chỉ hướng về phía Lý Thanh Yểu trong điện thoại, 'vân đạm phong khinh' nói: "Về ngay bây giờ."

Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ hai cuat Lý Thanh Yểu, bởi vì cô không biết phải nói như thế nào.

Cô không phải người ngốc, không biết Lý Thanh Hàng đối tốt với mình.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết được cảm giác trong lòng đối với người đàn ông trước mắt này là như thế nào.

Có lẽ chỉ là cảm kích, mà cũng chỉ có cảm kích thôi.

Nếu như không có Giang Triết, có lẽ cô sẽ không chút o dự nào mà nhào vào trong ngực của người đàn ông này, dù sao đó cũng là một người đàn ông tốt biết bao. Nhưng mà, không có nếu như, trên cái thế giới này vĩnh viễn sẽ không có nếu như.

Giang Triết, Giang Thiến đau khổ khép đôi mắt lại, ai bảo Giang Triết ưu tú như vậy, ưu tú đến tỏa sáng như Sao trên trời, khiến cho những ngôi sao bên cạnh cũng thấy ảm đạm phai nhạt.

Nhìn hai người cùng nhau bước vào cửa, Lý Thanh Yểu miệng biến thành chữ 'O' thật to.

"Trời ạ, hai người.......hai người........hai người thế nhưng ở chung một chỗ?"

Cô bị kích động, ngay cả nói cũng không được liền mạch.

Lý Thanh Hàng ném cho em gái mình một ánh mắt "Còn phải hỏi sao", sau đó liền cắm đầu cắm cổ đi vào nhà rửa tay.

Giang Thiến cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn Lý Thanh Yểu một cái.

"Giang Thiến, có phải cậu đồng ý làm chị dâu tớ rồi hả?"

Lý Thanh Yểu kích động nhào tới trên người Giang Thiến.

Lý Thanh Hàng lúc sau đi ra, cầm điện thoại gọi cho người nào đó, sau khi dặn dò Lý Thanh Yểu ngủ sớm một chút, liền đi ra ngoài.

Hai người hẹn gặp ở quán bar, lúc Lý Thanh Hàng tới nơi, người kia đã đến.

"Thật ngại quá, để Giang tổng chờ lâu rồi."

Giang Triết giơ một cái ly rượu về phía Lý Thanh Hàng, "Vừa lúc ở gần đây, nên đã tới trước."

Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông này chính thức ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Lý Thanh Hàng thật ra thì có hơi khẩn trương, tay của anh dưới bàn nắm thành quả đấm.

Người luôn luôn phải đối mặt với vô số miệng lưỡi lưu loát, đánh thắng bao trận trên tòa, hôm nay đối mặt với người đàn ông này ______ anh trai của Giang Thiến, lại khẩn trương vô cùng.

Đúng vậy, giờ phút này Lý Thanh Hàng chẳng qua chỉ coi Giang Triết là anh trai của người con gái anh yêu, là bên nhà mẹ của người con gái anh yêu.

Ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ tới, sau đó hai người đàn ông cùng bắt đầu uống rượu.

"Cô ấy hôm nay khóc rất thương tâm."

Lý Thanh Hàng rốt cuộc mở miệng, anh thật ra thì biết Giang Triết hẳn đã biết những chuyện này, anh đã từng không chỉ một lần nhìn thấy hộ vệ giơ camera về phía Giang Thiến.

Anh không phải kẻ ngốc, hiển nhiên người này sau lưng cảm thấy hứng thú đối với Giang Thiến.

Quả nhiên, Giang Triết cầm cái ly trên tay hơi dừng lại, sau đó lại giơ lên uống một hơi cạn sạch.

"Ở cùng với cô ấy lâu như vậy, tôi chưa từng thấy cô ấy khóc đến thương tâm như vậy, tựa như đứt gan đứt ruột vậy."

Giang Triết không nói gì, chỉ là tay cầm cái ly khẽ run lên.

Anh biết tất cả, sao anh lại không biết cơ chứ.

Thời điểm hộ vệ gọi điện thoại cho anh, phản ứng đầu tiên là muốn chạy tới ngay bên cạnh Thiến Nhi của anh, ôm cô vào trong ngực anh.

Nhưng mà, chuyện này là do anh đạo diễn, nếu như không qua được ngày hôm nay, tất cả sẽ thất bại hoàn toàn.

MV rất nhanh thì gửi tới, khi Giang Triết nhìn thấy Giang Thiến ở bên đường lo lắng thống khổ như vậy, anh thật muốn buông tha tất cả.

Anh từng quyền từng quyền đấm lên vách tường trắng như tuyết, cho đến khi rỉ máu.

Dường như chỉ có dùng đau đớn trên người để tự nhắc nhở mình, không thể đi, ngàn vạn lần không được đi.

"Cảm ơn anh hôm nay đã để cho tôi làm tất cả."

Giang Triết giọng hơi khàn, cúi đầu, vì mình rót đầy ly rượu, sau đó giơ một cái ly về phía Lý Thanh Hàng, uống một hơi cạn sạch.