Giang Triết vươn tay, ngón tay ở trên mặt Giang Thiến lướt qua lại, làn da nhẵn nhụi như vậy, mỗi lần đều khiến người ta không nhịn được mà vút ve.
Chẳng qua điều bản thân muốn nhất lúc này chính là thích cô có thể ngồi dậy, sau đó mỉm cười với mình.
Ngón tay Giang Thiến hơi động, Giang Triết mừng rỡ, anh chợt thu lại tay của mình, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Thiến không dám làm một cử động nhỏ nào.
Rốt cục thấy được Giang Thiến chậm dãi mở mắt.
Tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là Giang Triết, trên mặt Giang Thiến là nụ cười sáng lạn, cô sợ hãi đưa tay ra ngoài, chạm đến quần áo trên người Giang Triết.
“ Anh trai, em nhìn thấy anh? Là mơ sao?”
Giọng nói êm ái như vậy, rõ ràng là vui vẻ, lại giống như không thể tin được, khiến cho lòng Giang Triết chợt đau xót.
Chẳng lẽ cô tự mình nghĩ như vậy, rõ ràng anh đang ở trước mắt cô, lại trở thành tưởng tượng trong mơ.
Anh bắt lấy tay Giang Thiến, sau đó đưa tay kia dán lên mặt mình.
“Nha đầu ngu ngốc, dĩ nhiên là thật, không phải mơ.”
Giang Thiến si ngốc nhìn Giang Triết.
“ Anh, ngã bệnh thật tốt.”
Ngã bệnh mà có thể nhìn thấy người chân thật đứng trước mặt cô như vậy.
Giang Thiến lẩm bẩm nói.
Giang Triết đột nhiên cay xé mũi, lúc đầu sau khi anh từ biệt, cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống.
“ Ngã bệnh thì có gì tốt hả? Nhanh khỏe lên một chút, làm cho nhiều người lo lắng đấy.”
Anh che giấu tâm tình của mình, giả vờ lạnh nhạt, thật ra chỉ có chính anh biết, khi đó mình khẩn trương cỡ nào.
Giang Thiến quẹt mũi mình một cái.
“ Mới không phải, em muốn ngủ nhiều mấy ngày, như thế anh có thể ngày ngày chăm sóc em.
Hai người đã nhiều ngày không gặp mặt, thực sự muốn anh, điên cuồng nghĩ tới.
Giang Triết trong lòng thở dài.
Thật maylà Lâm Bân đẩy cửa đi vào.
Giang Triết lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, “Cậu còn tới đây làm gì?”
Anh hoàn toàn quên mất mình giờ phút này đang đứng trên địa bàn của Lâm Bân.
Lâm Bân cũng không so đo, thực tế là mình có lỗi với Giang Triết.
“Có thể đổi chỗ khác không? Đây là phòng kiểm tra, nằm ở chỗ này dù sao cũng không tốt lắm.”
Lâm Bân có ý tốt đề nghị.
Lúc này Giang Triết mới nhớ tới, vừa rồi Giang Thiến ngủ thiếp đi, cho nên vẫn chưa đổi giường cho cô.
“Còn không đi trước dẫn đường.”
Giang Triết cúi người xuống, ôm lấy Giang Thiến.
Anh cúi đầu nhìn Giang Thiến, thấy cô đang si ngốc nhìn hai mắt của mình.
Đột nhiên trái tim anh đập thình thịch, nhìn không chớp mắt.
Trên người cô vẫn là loại hơi thở mà anh quen thuộc.